“Hôm nay Diệp ta đây tiến đến chỉ vì một việc, đó là báo thù, người không liên quan xéo hết cho ta!”
Nước ngoài, trong một tòa nhà lớn vọng ra tiếng gầm tức giận của Diệp Chân.
Diệp Chân không ở thành phố Đại Hải tham dự chiến đấu với Quốc Vương, mà là giữa đường đột nhiên tỉnh ngộ lại đây, quyết định buông bỏ chiến trường thành phố Đại Hải, trực tiếp giết vào ổ của đối phương, nhổ tận gốc các cứ điểm của tổ chức Quốc Vương.
Ai kêu đối phương không giảng võ đức, tập kích diễn đàn linh dị, hại diễn đàn linh dị cơ hồ đoàn diệt.
Diệp Chân không nuốt xuống cục tức này được, hắn cảm thấy giết một, hai Quốc Vương không đủ để dập lửa giận, phải nhanh chóng xóa sạch tổ chức Quốc Vương mới nguôi ngoai mối hận trong lòng.
Diệp Chân đã thương lượng với búp bê gỗ hình người sau lưng mình, nó cũng cảm thấy đây là một chủ ý hay.
Búp bê gỗ hình người kỳ dị há miệng, giống như đang nói chuyện, nhưng không phát ra âm thanh, Diệp Chân lại nghe được mớ tin tức, cho nên hắn biết vị trí cụ thể của tổ chức Quốc Vương, cũng biết ai mới là thành viên của tổ chức.
Có ác quỷ dẫn đường, mỗi lần Diệp Chân đều có thể chuẩn xác tìm được cứ điểm của tổ chức Quốc Vương.
Đây là cứ điểm thứ tám nằm trong tầm ngắm của Diệp Chân.
Cùng với tiếng quát của Diệp Chân vang vọng.
Mặc dù rất nhiều người nước ngoài nghe không hiểu, nhưng cũng có một phần người ngự quỷ nghe hiểu, hơn nữa nhận ra Diệp Chân.
Có thành viên của tổ chức Quốc Vương giật mình kêu lên:
“Chết tiệt, đó là admin của diễn đàn linh dị ở thành phố Đại Hải, Diệp Chân! Sao hắn đến đây? Lẽ ra lúc này hắn ở thành phố Đại Hải đánh với Quốc Vương của chúng ta chứ?”
“Ta biết rồi, hắn không muốn đánh với Quốc Vương, hắn muốn thừa dịp xử lý chúng ta."
"Sao có thể? Từ khi nào Diệp Chân trở nên âm hiểm như vậy?”
Các loại âm thanh vang lên trong tòa nhà này, sau đó là hoảng hốt lo sợ.
Một người ngự quỷ cấp đội trưởng giết tới thì tựa như cơn ác mộng cho họ, bởi vì bọn họ không có Quốc Vương có thể ứng đối đội trưởng, hơn nữa nơi này chỉ là một trong các cứ điểm của tổ chức Quốc Vương, sẽ không có quá nhiều người ngự quỷ.
Cho nên đối diện Diệp Chân thì bọn họ đành bó tay, chỉ có thể nghĩ biện pháp chạy trốn.
Tuy nhiên bây giờ muốn trốn cũng khó.
Bởi vì Quỷ Vực của Diệp Chân đã phong tỏa tòa nhà lớn này, sau khi loại ra một ít người không liên quan thì Diệp Chân sốt ruột ra tay.
Diệp Chân dựa vào linh dị của Quỷ Chết Thay, không cần cố ý đi tìm kiếm kẻ địch, chỉ cần đứng trong tòa nhà rồi tự mình hại mình, kẻ địch xung quanh sẽ lục tục chết đi, hơn nữa không thể thoát khỏi tổn thương linh dị kiểu này, chỉ có thể tự chịu đựng.
Có lẽ Quốc Vương có thể chịu đựng linh dị Quỷ Chết Thay của Diệp Chân, nhưng người ngự quỷ bình thường thì không được.
Tùy theo Diệp Chân bắt đầu ra tay, rất nhanh tiếng hét đau đớn vang vọng trong tòa nhà.
Lần lượt từng người ngự quỷ chết thảm không biết nguyên nhân.
Mặt Diệp Chân lạnh lùng dửng dưng.
Thành viên diễn đàn linh dị của hắn chết nhiều hơn.
Chốc lát sau, tiếng hét thưa dần, cho đến cuối cùng không nghe được gì nữa, tòa nhà lớn này cũng trở nên yên tĩnh.
“Đi chỗ tiếp theo.”
Diệp Chân không chút do dự xoay người rời đi.
Búp bê gỗ hình người kỳ dị nằm sấp sau lưng Diệp Chân đang mở miệng nói cái gì.
Rất hiển nhiên, quỷ chỉ dẫn Diệp Chân đi nơi kế tiếp.
Diệp Chân làm như vậy nằm ngoài dự đoán của mọi người, cộng thêm hành động đủ nhanh, khiến thành viên bình thường của tổ chức Quốc Vương căn bản không chút phòng bị, hơn nữa lại có ác quỷ dẫn đường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tổ chức Quốc Vương thật sự sắp bị một mình hắn nhổ tận gốc.
Tùy theo thời gian dần trôi, tình huống của thành phố Đại Hải đang dần chuyển biến tốt đẹp.
Một đám đội trưởng tìm kiếm dấu vết linh dị trong thành phố Đại Hải, chỉ cần tìm được nhất định sẽ giải quyết, nếu một vị đội trưởng không giải quyết được thì gửi tin nhắn, lập tức sẽ có đội trưởng khác tới hỗ trợ.
Bọn họ hợp sức lại, trên cơ bản tất cả sự kiện linh dị đều có thể giải quyết.
Có một khó khăn là một số con quỷ núp quá kỹ, không dễ dàng tìm ra, bởi vì không phải tất cả quỷ đều sẽ ra tay giết người, có một số quỷ ẩn giấu là mất tăm luôn, không lộ mặt nữa, đối với việc này dù là đội trưởng cũng không có biện pháp.
Bọn họ chỉ có thể giải quyết sự kiện linh dị đau đầu ở trước mắt.
"Sự tình hôm nay đã đủ nhiều, các vị nếu mệt hãy tạm nghỉ, tình huống của thành phố Đại Hải không thể giải quyết trong một ngày, chúng ta phải ở lại đây vài ngày.”
Dương Gian đang ngồi nghỉ trên nóc nhà một tòa cao ốc, bên cạnh hắn cắm một cây thương dài màu đỏ.
Trên thương dài còn treo lủng lẳng một cái móc treo, đó là một con thỏ nhỏ phai màu, đen thui. Mắt thỏ nhỏ đang kỳ dị nhìn chằm chằm Dương Gian.
Dương Gian không quan tâm tới nó.
“Đúng là nên tạm nghỉ, ta sợ cứ tiếp tục như vậy thì ta đều phải ác quỷ thức tỉnh." Lý Nhạc Bình đáp lại, hắn cũng tạm dừng hành động, tìm chỗ nghỉ.
"Các ngươi nghỉ ngơi đi, ta còn có thể tiếp tục hành động."
Trạng thái của Hà Ngân Nhi vẫn khá tốt, nàng thân là người chiêu hồn chỉ cần gọi ra vong hồn, không cần tự mình đi đối kháng ác quỷ.
"Ta cũng ổn.” Hà Nguyệt Liên cũng biểu thị chính mình có thể tiếp tục hành động.
Liễu Tam đáp lại:
“Ta sắp đến cực hạn, cũng cần nghỉ ngơi. Lúc trước đối kháng với Quốc Vương kia đã dốc sức quá nhiều, vừa rồi lại giải quyết hai sự kiện linh dị, nếu tiếp tục như vậy thì ta cũng có rủi ro."
"Đội trưởng, chỗ ta cũng cần nghỉ hồi sức. Trạng thái của Tô Phàm hơi kém, Trương Lôi cần một chút thời gian đi tiêu hóa thứ đã ăn vào.” Lý Dương cũng biểu thị tiểu đội muốn nghỉ ngơi.
Dương Gian đáp lại: "Hiện tại bảo đảm trạng thái là rất trọng yếu, nếu cảm thấy chính mình không được hãy lập tức dừng lại nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới sống qua chiến đấu lần này, tuyệt đối đừng chết trong sự kiện linh dị sau đó.”
Quả nhiên.
Đa số người đã đến cực hạn, cứ tiếp tục như vậy thì thậm chí rất nhiều người buộc phải rút về.
Đây còn là trong tình huống Quốc Vương khác bị chị Hồng đoàn diệt.
Nếu đám Quốc Vương bên đối phương lại hành động thì người cuối cùng có thể sống tiếp chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Hy vọng kế tiếp không có chuyện gì, hết thảy đều thuận lợi." Trong lòng Dương Gian dâng lên nỗi lo khó tả.
Lo âu đến từ Quốc Vương biệt hiệu Thuyền Trưởng.
Bởi vì đoán từ thân phận của vị kia trên thuyền thì phía sau trận chiến tranh này không đơn giản, có bóng dáng của ác quỷ, cho nên hắn rất lo lắng khi hai bên mất nhiều Quốc Vương, đội trưởng, người ngự quỷ hàng đầu thì sự kiện linh dị sẽ bùng nổ vào lúc này.
Hơn nữa đây không phải là tự nhiên mất kiểm soát, mà là ác quỷ cố ý tạo thành loại cục diện này.
Một góc thành phố Đại Hải.
Liễu Tam và vài người giấy đang tụ tập trong căn phòng không người ở, trạng thái của hắn cực kỳ kém, giấy vàng trên mặt dường như mất đi chất dính bắt đầu bong ra, nếu tiếp tục như vậy thì xác già khủng bố ngủ say trong người giấy nhất định thức tỉnh.
Đến lúc ấy Liễu Tam chết chắc.
Cho nên Liễu Tam dừng lại nghỉ ngơi bắt đầu vận dụng sức mạnh linh dị tu bổ mấy chỗ rách, dán dính lại giấy vàng bong ra, lại niêm phong xác già trong người giấy, tránh cho ác quỷ này tỉnh lại.
Trong lúc Liễu Tam nghỉ ngơi thì người giấy cũng không có nhàn rỗi, vẫn ở trạng thái hoạt động.
Liễu Tam đang dán giấy vàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn người giấy ở bên cạnh.
Người giấy đó đã ở trong phòng lâu rồi, chưa từng đi ra.
Bởi vì người giấy này luôn làm một việc, đó là nhìn tấm bản đồ đi biển cũ kỹ.
Trên bản đồ có vị trí cụ thể của thuyền u linh trong hiện thực.
Lần trước kết thúc cuộc họp ở thành phố Daito thì Liễu Tam bảo quản tấm bản đồ đi biển này, bởi vì hắn có nhiều người giấy, có thể cử ra người giấy quan sát động tĩnh trên bản đồ không nghỉ một giây nào. Đội trưởng khác cần làm chuyện khác, không thể luôn xem bản đồ.
Nhưng vừa rồi vị trí của thuyền u linh lại hiện ra trên tấm bản đồ đi biển.
"Đùa gì vậy, thuyền u linh lại trở về, hiện tại đang ở gần thành phố Đại Hải?” Liễu Tam nhìn chằm chằm bản đồ, hắn không nhìn lầm.
Thuyền u linh một lần nữa xuất hiện trên bản đồ đi biển, cách thành phố Đại Hải rất gần, dường như đang chạy tới đây.
Đợt tập kích thứ hai sao?
"Không thể nào, rõ ràng những Quốc Vương đó đều cơ hồ đoàn diệt, thuyền u linh đã không có người chỉ dẫn, thuyền đã mất kiểm soát, hiện tại chỉ có thể lênh đênh trên đại dương, căn bản không thể nào sẽ xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?"
Mắt Liễu Tam lấp lóe, trong lòng tràn ngập bất an.
Bởi vì hắn biết, nếu thuyền u linh lại đến một lần thì với thực lực của các đội trưởng hiện nay căn bản không thể nào ứng đối.