Trong lúc Dương Gian đang đi tới thành phố Ozu để đối kháng với thuyền ưu linh, thì có một người lại trở về thành phố Đại Hải.
Hắn là Diệp Chân.
Đã giết một vòng ở nước ngoài, bây giờ mới trở về.
“Quốc Vương đâu? Đám quốc vương đã đi đâu hết rồi, cái gì? Đã chết hết sao? Họ cũng đã đánh xong rồi sao? Đám quốc vương đó đã bị diệt đoàn rồi?” Diệp Chân còn đang muốn nhanh chóng trở về thành phố Đại Hải, nếu may mắn thì có thể giết được vài tên quốc vương không nổi bật.
Thậm chí hắn đã nghĩ tới tình huống xấu nhất, đó là đội trưởng sẽ bị thất bại, tất cả mọi người đều bị tổn thất nặng nề.
Nhưng không sao, một mình Diệp mỗ hắn cũng có thể một mình mà thay đổi tình thế.
Nhưng mà có một con búp bê gỗ hình người đang mở miệng nằm phía sau hắn, không có âm thanh mà truyền tin tức, đây khiến cho Diệp Chân lập tức nóng giận.
“Đồ khốn nạn, tin lời của ngươi, làm trễ hết việc của ta.”
Diệp Chân hầm hầm giận dữ, hắn nắm lấy con búp bê gỗ hình người đang nằm phía sau lưng hắn và quăng xuống dưới đất, sau đó đạp lên vài cái.
Con búp bê gỗ hình người đó không còn động đậy, miệng vẫn mở và úp lại, không biết đang nói gì.
Bởi vì âm thanh đó chỉ có một mình Diệp Chân nghe thấy, ngoài ra thì không có bất kỳ người nào có thể nghe được.
“Diệp Chân, ngươi đến trễ rồi, cuộc giao đấu giữa quốc vương đã kết thúc.” Đột nhiên, có một âm thanh khác vang lên, một người giấy của Liễu Tam bước ra từ một con đường đen tối
Liễu Tam giám sát mọi thứ của thành phố Đại Hải, cho nên sự xuất hiện của Diệp Chân cũng không giấu được con mắt của người giấy của hắn.
“Liễu Tam?”
Một chân của Diệp Chân đạp lên người của búp bê gỗ hình người, sau đó quay lại nhìn hắn: “Kẻ địch đông hơn ta nhiều, không có Diệp mỗ ta, thì chỉ dựa vào một mình Dương vô địch thì không thể dẫn dắt đám rác rưởi các ngươi được, không cần nói ta cũng biết, đội trưởng của các ngươi chắc chết cũng không ít.”
“Ngươi đừng có ngạo mạn vậy, cuộc chiến trước đó ngươi không có tham gia.” Người giấy Liễu Tam trả lời lạnh lùng.
Hắn không hài lòng đối với Diệp Chân, bởi vì cuộc chiến mấu chốt nhất, nếu như có sự xuất hiện của Diệp Chân, thì bên mình có thể chết ít đi hai đội trưởng.
“Ta đã giết chết một quốc vương của đối phương, đã diệt cả tổ chức quốc vương, ngươi thì đã làm gì?” Diệp Chân hừ một tiếng: “Và bên trong tổ chức của đối phương có mấy cao thủ đã ẩn núp, thậm chí không thua gì một đội trưởng, nếu như không có ta đến tận nhà, thì đối phương đã sống lại rồi, chỉ là do ta tính sai thời gian, vốn định có thể tới kịp để thu dọn tàn cuộc, nhưng ai ngờ lại xuất hiện biến cố này,”
Lời của hắn nói không sai, nếu như không phải sự xuất hiện của chị Hồng, thì lần tấn công thứ hai hắn đã tới kịp rồi.
Người giấy Liễu Tam tức thời im lặng, bởi vì chiến tích của hắn thua Diệp Chân rất nhiều, hắn chỉ quấn lấy một quốc vương của đối phương, chứ không có giành được thắng lợi gì, và Diệp Chân cũng không phải là đội trưởng của tổng bộ, cho nên hắn hình như không có tư cách chỉ trách người khác.
Nhưng mà, đồng đội cứ liên tiếp chết đi, Liễu Tam khó tránh sinh oán hận trong lòng.
“Nhưng ngươi vẫn thua xa những viện trợ khác.” Người giấy Liễu Tam nói: “Trương Tiện Quang do Dương Gian mời tới một mình có thể chém chết ba quốc vương.”
“Trương Tiện Quang? Có ý nghĩa.” Diệp Chân lập tức nhớ lấy tên này.
Người giấy Liễu Tam lại tiếp tục mở miệng nói: “Một người viện trợ khác tên là chi Hồng do Dương Gian mời tới, là một người phụ nữ, thực lực càng đáng sợ, một mình thôi có thể diệt cả đoàn sáu người của tổ chức quốc vương, chỉ có một quốc vương may mắn đã trốn thoát, đến bây giờ cũng không biết đã đi đâu, hai viện trợ này đã có tác dụng xoay chuyển toàn bộ tình thế, so với người chỉ giải quyết một quốc vương thì không đáng để nhắc.”
“Chị Hồng? Người phụ nữ đó mạnh dữ vậy sao? Ta không tin, ta và người phụ nữ đó từng giao đấu, xém chút đã bị ta chém chết.” Trong đầu của Diệp Chân nhớ lại người phụ nữ kỳ lạ mặc sườn xám.
“Không cần biết ngươi có tin không, nhưng đây là sự thật.” Người giấy Liễu Tam nói.
Diệp Chân không phải ngốc, Liễu Tam đã nói thế, thì việc này chắc chắn là thật, dù gì việc lớn như vậy cũng không thể nào nói dối lừa người ta được, hắn lập tức tức giận, đạp mạnh lên con búp bê gỗ hình người ở dưới đất: “Đồ đáng chết, cả đời anh minh của Diệp mỗ ta đã bị bại dưới tay ngươi rồi.”
Búp bê gỗ hình người đó vẫn mở miệng không biết đang muốn nói gì.
“Còn muốn xảo trá?” Diệp Chân lại đạp thêm hai cái.
Sau khi người giấy Liễu Tam nói xong, sau khi dứt lời lại nói: “Bây giờ trên thuyền ưu linh đang đăng nhập lần hai, do cuộc chiến lần trước bên chúng ta bị tổn thất không ít người, cho nên dẫn đến giờ chỉ có một mình Dương Gian đến ngăn cản thuyền u linh, nếu như ngươi muốn đi làm một chút gì đó thì tốt nhất bây giờ nên đi, nếu như ngươi đi trễ quá thì ta đoán việc này cũng sẽ không liên quan đến ngươi.”
“Một mình Dương vô địch đi ngăn cản thuyền u linh sao? Tốt, rất tốt, xem ra phải đi giúp hắn mới được, dù gì sự lợi hại của thuyền u linh ta cũng từng lĩnh giáo qua, nếu như không có sự giúp đỡ của ta, thì e là hắn đã sớm hao tốn sức lực trên chiếc thuyền đó rồi, nếu như liên thủ với ta, thì may ra không gì phải lo cả.”
Diệp Chân lại nhặt lấy con búp bê gỗ hình người bị hắn đạp dưới đất: “Đồ quỷ này, đừng có làm mất mặt ta, nhanh lên đuổi theo.”
Con búp bê gỗ hình người đó lần nữa mở miệng, không biết đang nói gì.
“Thành phố Ozu sao? Được ta biết rồi.” Diệp Chân gật đầu, từ miệng của con búp bê gỗ hình người đã biết được tin tức vô cùng quan trọng.
Liễu Tam đứng bên cạnh chuẩn bị lên tiếng lập tức ngơ ngác.
Hắn lần nữa cảm thấy kiêng dè đối với con búp bê gỗ hình người kỳ lạ trong tay của Diệp Chân,
Đồ quỷ đó lại có thể biết được thuyền u linh ở thành phố Ozu.
Là tiên tri, hay là có năng lực linh dị thăm dò nào đó?
Nhưng dù sao một con quỷ biết được nhiều tin tức nhất vậy thì nhất định là mối nguy hại tiềm ẩn, tuyệt đối không được lơ là.
“Ngươi nên cẩn thận với thứ đó, không chừng vào một ngày nào đó nó sẽ hại chết ngươi.” Người giấy Liễu Tam nhắc nhở.
Diệp Chân lại cười haha: “Nó chỉ là một con búp bê dễ thương mà thôi, làm gì mà có nguy hiểm, nếu như ngay cả một con búp bê còn sợ thì làm cái gì người ngự quỷ chứ, ta phải xuất phát, ngày Diệp Chân ta quay về, là trong giới linh dị nhất định sẽ hoan hô.”
Nói xong, hắn không lãng phí thời gian, xoay người đi về hướng thành phố Ozu.
Thành phố Đại Hải đã không còn gì lưu luyến, dù gì hắn cũng trả thù cho đám tiểu đệ trung thành rồi, tiếp theo hắn cần phải đi làm những việc có ý nghĩa.
Người giấy Liễu Tam nhìn Diệp Chân rời khỏi, hắn lại lộ ra một nụ cười.
Lúc nãy hắn cố tình làm giận Diệp Chân, vì muốn hắn đi viện trợ Dương Gian.
Tuy Dương Gian đã có kế hoạch, nhưng thêm một người giúp đỡ chắc chắn là một chuyện tốt.
“Chỉ với mấy người này, có thể đánh thắng được thời đại của linh dị thức tỉnh không?” Sau đó, người giấy Liễu Tam lại thở dài.
Bây giờ hắn đã bắt đầu cảm thấy, trong giới linh dị đã không còn người có thể dùng được, toàn là đám cao thủ xuất sắc của đời trước để lại, sau khi đám cao thủ này rời đi, không biết tương lai rồi sẽ như thế nào.
Dương Gian nói biến cố đó sẽ xảy ra không? Vậy thì ai sẽ trở thành biến cố đó?
Là hắn, hay là Diệp Chân? Hoặc là một người nào đó không quen biết.
Nếu như xuất hiện, vậy thì người đó có năng lực lật ngược tình thế không?
Với suy nghĩ nặng nề này, người giấy Liễu Tam từ từ rời khỏi theo đường hẻm bên cạnh, lần nữa ấn núp.