Căn phòng quen thuộc, con người quen thuộc.
Trong đêm khuya, Dương Gian đứng trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ra một loạt những câu chuyện đã xảy ra gần đây.
Những thứ này giống như câu chuyện, kinh hãi, khủng hoảng, kịch tích… nhưng nó lại càng tuyệt vời hơn, bởi vì đây là chuyện thật tồn tại trong đời thực, và Dương Gian là nhân vật chính trong câu chuyện, những gì hắn kể thì cũng chính là những gì hắn đã trải nghiệm.
Dương Gian kể lại rất tường tự, tường tự đến từng chi tiết, khiến cho người nghe giống như mình đang trải nghiệm vậy, và Giang Diễm và Trương Lệ Cầm hai người lúc này đang ngồi trên bàn làm việc dùng bút giấy ghi lại hết toàn bộ, nét chữ sha sha vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Hai người không nói lời nào, chuyên tâm vào công việc của mình.
Họ ghi lại càng nhiều, thì đối với giới linh dị càng hiểu rõ sâu sắc hơn, mà cũng vì thế mà họ luôn cảm thấy bất an và lo sợ, thậm chí còn cảm thấy bản thân mình phải chăng đã biết quá nhiều trong nội bộ, và một ngày nào đó sẽ bị Dương Gian thay đổi ký ức, hoặc là trực tiếp giết chết.
Thậm chí nhiều lúc họ còn nghĩ, bản thân mình phải chăng đã bị thay đổi ký ức rồi?
Nhưng trong lòng Giang Diễm và Trương Lệ Cầm hai người lại khao khát được Dương Gian thay đổi ký ức, bởi vì như thế thì mới an tâm có được phần “hạnh phúc” khó mà có được.
Câu chuyện của Dương Gian kể tới nữa đêm, hai người cũng ghi lại tới nữa đêm.
Hai cuốn tập ghi lại nội dung những gì cả đời Dương Gian đã trải qua, hắn chưa từng đụng qua hai cuốn tập này, cũng chưa từng lật qua xem, thậm chí cũng không có kiểm chứng nội dung giữa hai người Giang Diễm và Trương Lệ Cầm có ghi bị sót không.
“Đã ghi xong chưa?” Dương Gian hỏi.
“Đã ghi xong rồi.” Giang Diễm và Trương Lệ Cầm xoa xoa cánh tay bị nhức của mình.
Dương Gian nói: “Lần này việc hơi nhiều, liên quan đến nhiều chi tiết, nội dung nhiều chút là bình thường, bây giờ các ngươi có thể nghỉ ngơi, ta còn việc khác cần làm.”
“Ngươi không nghỉ ngơi sao?” Giang Diễm ngơ ngác: “Đã khuya rồi, lần này khó khăn lắm mới quay về.”
“Ta phải quay về thành phố Ozu một chuyến, lấy lại đồ bị quên, ngày mai còn phải đi xử lý cây dù màu đen, sau đó còn phải nghĩ cách giải quyết vấn để ác quỷ thức tỉnh của bản thân, hiện giờ ta chỉ còn lại tám ngày là ác quỷ thức tỉnh.” Ánh mắt của Dương Gian nhìn ra không xa.
“Việc ta cần làm có rất nhiều, nhưng thời gian còn lại của ta lại quá ít, không biết lần này ta có thành công sống sót giống như mấy lần trước không.”
Nhất định có thể, ta tin ngươi.” Giang Diễm nói.
Dương Gian gật đầu, sau đó thân hình từ từ mơ hồ, cuối cùng đã triệt để biến mất trong phòng.
“ Hắn đi rồi.” Trong lời nói của Trương Lệ Cầm có chút hụt hẫng.
“Yên tâm, cho dù hắn có rời khỏi bao nhiêu lần, thì cuối cùng cũng sẽ quay về, vì đây là nhà của hắn.” Giang Diễm nói.
Cùng lúc đó, Dương Gian lặng lẽ rời khỏi thành phố Đại Xương lần nữa quay về thành phố Ozu, đó là nơi quen thuộc.
Chỉ là hoàn cảnh xung quanh đã không như trước, đây đã không còn thuyền u linh, không có ác quỷ, chỉ có một thành phố phồn vinh.
Dương Gian đứng ở khoảng đất trống trước một tòa nhà, xung quanh có rất nhiều người đi bộ qua lại, còn có một số thanh niên và trẻ em đang chơi đùa, họ hoàn toàn không biết được vào một ngày trước nơi này đã chết chóc và im lặng, đầy kinh hoàng và tuyệt vọng.
Muốn xử lý cây dù màu đen thì nhất định phải lấy lại vũ khí linh dị, nhưng mà vũ khí linh dị lại ở trong nhà cổ, và ở bên cạnh Trương Động, nếu như ta trực tiếp phá vỡ giới hạn hiện thực và linh dị, vậy nói không chừng ác quỷ thức tỉnh của Trương Động sẽ trực tiếp ra tay với ta, và sẽ giết chết ta, còn lỡ mà cho Trương Động từ nhà cổ mà chạy ra hiện thực vậy lại là một việc phiền phức.”
Dương Gian bắt đầu suy nghĩ.
Hắn nhất định phải nghĩ ra một cách tốt nhất để lấy đồ về, dùng một ngàn hai trăm con thủy quỷ trong Quỷ Hồ sao?
Không được, số lượng nhiều cũng không có ích, vừa bước vào trong nhà cổ đã bị ác quỷ thức tỉnh của Trương Động xóa mất linh dị, trực tiếp biến mất.
“Không thể chỉ dựa vào sức mạnh linh dị mà lấy lại đồ của ta, tốt nhất là lợi dụng người sống, tuy là người sống khi bước vào nhà cổ cũng có khả năng bị xóa bỏ, nhưng chưa chắc sẽ bị Trương Động nhắm trúng.”
Dương Gian quyết thử thử.
Hắn đi tới một nơi người tương đối ít.
Hắn trực tiếp dùng linh dị của Qủy Lừa Đảo phối hợp với năng lực thay đổi ký ức của Quỷ Bóng, đã giúp cho một người đã chết sống lại.
Rất nhanh, người này đã mở mắt tỉnh lại.
Dương Gian, lại là ngươi?” Vương Thiện lúc này vỗ vỗ đầu: “Ta lại sống lại sao? Lần này ta chết lần thứ mấy rồi? Lần này lại cần ta làm gì.”
“Việc cần làm đã ở trong đầu của ngươi, ngươi nhớ lại xem.” Dương Gian không biểu cảm mà nói. Đúng vậy, không có sai, Dương Gian lần nữa giúp Vương Thiện sống lại.
Lý do lựa cho Vương Thiện là vì đơn thuần dùng tương đối thuận tay, chứ không có ý nghĩa gì khác.
“Được rồi, ta biết rồi, ta vào trong nhà cổ lấy vũ khí linh dị của ngươi ra, ta cố gắng thử, nhưng mà ngươi cần chuẩn bị cho ta một cái thang, chứ không sau khi tay lấy được thì làm sao bước ra nhà cỏ? Ta không phải là người ngự quỷ, không có sức mạnh linh dị.” Vương Thiện nói.
“Không cần thiết, dù gì ngươi cũng sẽ chết trong đó, ta sẽ ở trên giếng trời tiếp ứng ngươi, lấy được đồ là được rồi, ta nhiều nhất có thể cung cấp cho ngươi một thanh ánh sáng.” Dương Gian nói.
“Cảm tình cũng là một nhiệm vụ đi chết.” Vương Thiện thở dài.
Dương Gian nói: “Đừng nhiều lời, vào trong đi.”
Nói xong, hắn bước lên đẩy Vương Thiện một cái.
Vương Thiện loạng choạng đi về phía trước vài bước, tiếp theo thế giới xung quanh đột nhiên thay đổi, chỉ trong chốc lát, hắn đã rời khỏi thành phố Ozu, bước vào một nơi linh dị.
Đây là một thế giới tăm tối và lạnh lẽo, xung quanh được bao quanh bởi một khu rừng già rậm rạp, và ở giữa khu rừng già là một ngôi nhà gỗ cổ kiểu Trung Quốc, và bây giờ Vương Thiện đang đứng trong ngôi nhà cũ này.