Sau khi bước vào trong thế giới Quỷ Mộng, tất cả người ngự quỷ đều mất hết sức mạnh linh dị của bản thân, ở tinh hình này thì tình thế giữa Hà Nguyệt Liên và Đồng Thiến còn có Lý Dương đã lập tức xảy ra chuyển biến.
Hà Nguyệt Liên đã không còn là người ngự quỷ giá ngự Quỷ Họa khiến cho người khác phải sợ hãi trong hiện thực, nàng chỉ là một người phụ nữ bình thường, bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào cũng có thể dễ dàng đánh bại nàng trong thế giới này, thậm chí có thể giết chết nàng.
“Đây làm sao được?”
Lúc này Hà Nguyệt Liên có chút không dám tin, bản thân mình tại sao lại bị kéo vào trong thế giới Quỷ Mộng được chứ, tuy là linh dị của Quỷ Mộng là chống đối ý thức của người sống, nhưng bản thân nàng vẫn còn có thủ đoạn đối kháng với linh dị này, ít nhiều thì cũng có khả năng tự vệ.
Nhưng mà thủ đoạn của mình hình như đã bị thất bại.
“Nhân cơ hội này, ở đây giết chết nàng, nàng đã không còn là đội trưởng, chúng ta không cần thiết phải để lại một kẻ địch như vậy ở bên ngoài, nếu như hôm nay cho nàng thoát khỏi thế giới Quỷ Mộng, sau này nàng sẽ trả thù, bây giờ trong giới linh dị đã không còn ai chống lại được.” Lý Dương lúc này mặt đầy sát khí đang bước tới.
Hắn không ngừng tiến lại gần Hà Nguyệt Liên, bởi vì hắn biết cơ hội như vậy chỉ có một, một khi bỏ lỡ, có thể cả đời này sẽ không còn nữa.
“Nói cũng có lý, chỉ là ở đây giải quyết nàng, vậy thì trong hiện thực nàng chắc chắn sẽ linh di thức tỉnh, chỉ sợ lúc đó sẽ trở thành một con ác quỷ vô cùng đáng sợ, nếu như chỉ dựa vào chúng ta, thì khó mà giải quyết được.” Đồng Thiến nhíu mày, hắn không phải là không nhẫn tâm, chỉ là có chút kiêng dè.
“Không quan tâm được nhiều vậy, giết trước rồi mới nói, chuyện sau này thì từ từ suy nghĩ.” Lý Dương nói.
Lúc này mặt của Hà Nguyệt Liên có chút hồi hợp, nàng nhìn hai người không ngừng tới gần, nàng cũng tự giác mà lui xuống, trong lòng lạnh giá của nàng lần nữa đầy nỗi lo sợ.
“Các ngươi lại muốn giết chết ta sao? Ta lúc trước từng nỗ lực vì tổng bộ.”
Lý Dương cười lạnh lùng: “Đó đã là quá khứ, từ lúc ngươi từ chức thì công lao cũng đã bị xóa mất, nếu như hiện giờ ngươi còn là đội trưởng, vậy thì ta khó mà ra quyết định được, dù gì bây giờ giải quyết một đội trưởng đúng là ảnh hưởng rất lớn với cục diện hiện giờ, nhưng mà giải quyết một kẻ phản bội thì khác.”
Hà Nguyệt Liên cũng ý thức được hoàn cảnh nguy hiểm của mình, nàng nhìn qua hai bên, đang muốn tìm một con đường sống.
Rất nhanh.
Nàng nhìn thấy một con đường thông vào trong thôn.
Không một chút do dự, nàng lập tức xoay người chạy khỏi.
Ở đây tuy Hà Nguyệt Liên không thể chính diện đánh bại Đồng Thiến và Lý Dương, nhưng như thế cũng không có nghĩa là nàng đồng ý chịu đánh, bản năng sinh tồn mãnh liệt đã khiến nàng rời xa nơi nguy hiểm này.
“Đây là thế giới trong Quỷ Mộng, mọi thứ đều bị linh dị khống chế, ngươi có thể trốn đi đâu được?” Lý Dương vừa nói vừa lập tức chạy tới.
Hắn không muốn đêm dài lắm mộng, mà muốn nhanh chóng giải quyết Hà Nguyệt Liên càng sớm thì càng tốt.
“Cũng đã như thế rồi, vậy thì chỉ có thể ra tay, nàng quá nguy hiểm, bây giờ lại mất đi sự trói buộc của Dương Gian, để lại đúng là một tai họa lớn.”
Đồng Thiến thấy thế cũng lập tức chạy qua đó, hắn cũng hiểu, nếu như hôm nay không giải quyết Hà Nguyệt Liên, vậy thì khi ra ngoài thành phố Đại Xương sẽ bị nàng quậy tưng bừng, đến lúc đó không chỉ đơn giản là chết vài người.
Hai người đã hạ quyết tâm, hành động rất nhanh.
Hà Nguyệt Liên cứ thế chạy, nàng muốn chạy thoát khỏi hai người họ sau đó trốn vào trong thôn, lợi dụng địa hình trong thôn phức tạp mà kiếm chỗ ẩn núp.
Ở đây nhiều nhà vậy, chỉ cần tùy tiện bước vào trong trốn, sau đó ẩn núp không lên tiếng, nếu muốn tìm kiếm là một chuyện vô cùng khó khăn.
Cách nghĩ này không sai, hành động cũng không sai.
Nhưng mà Hà Nguyệt Liên hoàn toàn không thể thoát khỏi hai người ở phía sau, và thể lực của nàng cũng không được tốt, lúc này nàng đã thở dốc sau vài giây chạy nhanh, và đôi chân của nàng nặng nề đến lạ thường, tốc độ của nàng bất giác mà chạy chậm lại, mặt khác Đồng Thiến và Lý Dương đuổi theo nàng mà không kịp thở, rõ ràng là về thể lực Hà Nguyệt Liên không phải là đối thủ của họ.
“Nàng chạy không nổi nữa rồi.” Giọng của Lý Dương lạnh lùng.
Một câu nói như vậy khi truyền tới tai của Hà Nguyệt Liên thì cũng giống như ác quỷ cướp mạng khiến cho người khác nổi cả da gà.
“Hà Nguyệt Liên, rất xin lỗi, lần này ngay cả ta cũng không muốn tha cho ngươi.” Đồng Thiến cũng nói.
Hà Nguyệt Liên lúc này cắn răng, ép buộc mỗi nơi trên cơ thể mình ra một phần sức lực, liều mình mà chạy, nhất định phải chạy thoát hai người họ, tìm kiếm cơ hội.
Chỉ cần rời khỏi chỗ này, ý thức trở về hiện thực, vậy thì bản thân ta vẫn là người nắm quyền.
Nhưng mà trong lúc Hà Nguyệt Liên đang liều mình chạy thì khi tới góc quẹo, còn ngươi của nàng co lại một cái, cảnh tượng trước mắt khiến nàng mất đi dũng khí chạy tiếp, cả người nàng trực tiếp đứng yên tại chỗ.
Ở trước mặt nàng là một ngôi nhà lầu hai tầng, và ở trước mảnh đất trống trước mặt tòa nhà, lại có một người đang ngồi trên cái ghế, vừa uống trà vừa đọc báo, cuộc sống, nhìn giống như một ông lão nghĩ hữu.