Và nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Các con đường gần bưu cục quỷ đã xuất hiện sự việc linh dị, và cũng đã duy trì được một thời gian, vẫn chưa được giải quyết.
Tôn Thụy là người phụ trách thành phố Đại Hán, lúc này bị nhốt trong bưu cục quỷ cũng hữu tâm vô lực.
Hắn không có cách nào rời khỏi nơi này để đi ra ngoài giải quyết sự việc linh dị, chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn mọi thứ xảy ra.
“Ngay cả thành phố Đại Hán mà còn như thế, thì đừng nói tới ở những thành phố khác.” Tôn Thụy hiểu rõ về cục diện bên ngoài đã rất tệ.
“Tôn Thụy, Phùng Toàn và Vệ Cảnh bị chôn dưới mồ đất vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Lúc này lão Ưng xuất hiện trong bưu cục quỷ, vừa bước ra khỏi phòng đã hỏi câu bữa giờ vẫn hay hỏi.
Tôn Thụy không có quay đầu, chỉ đang cầm cây gậy, nhìn ra ngoài đường vắng lặng mà nói:”Bây giờ Phùng Toàn và Vệ Cảnh có thể từ trong mồ đất bước ra hay không thì cũng đã không còn quan trọng nữa, họ đã bỏ qua giao đấu với tổ chức quốc vương, cũng bỏ qua thời đại linh dị bùng phát, cho dù bây giờ họ có lập tức xuất hiện, bước ra bưu cục quỷ, thì ảnh hưởng cũng không được bao nhiêu.”
“Quá trễ rồi, mọi thứ đã quá trễ.”
Hắn lắc đầu, không còn kỳ vọng vào Phùng Toàn và Vệ Cảnh.
“Lúc này ta hãy nghĩ, có nên khởi động lại bưu cục quỷ, tình hình bây giờ trở nên ác liệt như vậy, khởi động lại bưu cục quỷ có lẽ sẽ giúp ích được.” Tôn Thụy cúi đầu suy nghĩ.
Lão Ưng nói:”Vậy thì lại phải bắt chiêu mộ tín sử, lại có rất nhiều người sẽ chết.”
Tình hình bây giờ, số người chết ở bên ngoài cũng không ít.” Tôn Thụy nói.
Nếu như thế thì, lúc trước Dương Gian kết thúc bưu cục quỷ rõ ràng là vô ích, mọi thứ lại trở về vị trí ban đầu.” Lão Ưng nói.
“Phải đi một vòng mới biết được, có lẽ khi quay về vị trí ban đầu lại là tốt nhất.” Tôn Thụy thở dài:”It ra lúc đó linh dị vẫn chưa bị mất khống chế, không giống như bây giờ, không những linh dị không cách nào khống chế, mà ngay cả kiếm người giải quyết sự việc linh dị cũng không có.”
“Lúc trước không có sự việc linh dị, không phải là do có bưu cục quỷ, mà là trước đó sự việc linh dị vẫn còn trong phạm vi khống chế, tác dụng của tín sử chỉ có thể giúp cho mọi việc trở nên tốt hơn, chứ không làm được đưa than trong tuyết.” Lão Ưng nói.
Tôn Thụy nói:”Vậy thì chưa chắc, nếu như bưu cục quỷ vẫn hoạt động bình thường, vậy thì tín sử lầu năm trong tay ta ít nhất có đến hai mươi mấy ba mươi người, cộng thêm sau này không ngừng đào tạo, thì chỉ một bưu cục quỷ cũng có thể bằng nửa cái tổng bộ, và nếu như Hà Nguyệt Liên có thể phối hợp với ta thì, ta có thể giải thoát các vong hồn trong tranh sơn dầu ra ngoài, vậy thì người ngự quỷ trong tay có đến gần một trăm người, vậy thì ta ít nhất có thể ổn định mười cái thành phố, cùng với các tình hình xung quanh.”
“Đây là trạng thái lý tưởng.” Lão Ưng phá vỡ hoang tưởng của hắn.
“Ngươi nói đúng, bây giờ có khởi động lại bưu cục quỷ thì cũng không kịp đào tạo tín sử rồi.”
Tôn Thụy nói:”Bởi vậy bây giờ ta cảm thấy, phải chăng lúc trước đã làm sai rồi? Không, lúc đó Dương Gian không có sai, bưu cục quỷ bị mất khống chế thì đích thực sẽ tạo thành một tai họa rất lớn, hắn đã phá bỏ tai họa này, làm rất tốt, là do ta làm không tốt, người quản lý đời thứ tư ta đây thật thất chức mà, không suy nghĩ nguy cơ trước, để chuẩn bị sẵn cho sau này.”
Hắn bây giờ lại bắt đầu tự trách, cảm thấy bản thân mình quá bình thường và vô dụng.
Dương Gian đã đẩy mình lên tới vị trí này rồi, nhưng bản thân mình lại không làm được gì.
“Không được, ta phải làm một cái gì đó, không thể cứ vậy được.”
Lúc này hình như Tôn Thụy đã nghĩ thông ra gì, hắn nhanh chóng đứng dậy, sau đó cầm cây gậy mà xoay người đi đến đại sảnh lầu một.
Trên bức tường đã treo đầy tranh sơn dầu.
Mỗi một bức tranh sơn dầu đều là chân dung của một nhân vật, đó đều là tín sử lúc trước trong bưu cục quỷ.
Có sức mạnh linh dị nào đó đã bảo lưu lại mọi thứ của tín sử lúc còn sống.
Nhưng mà các tín sử lầu năm này chỉ có thể xuất hiện trong bức tranh sơn dầu, không cách nào bước ra khỏi hiện thực.
Chỉ khi dựa vào linh dị của Quỷ Hoạ, thì tín sử lầu năm mới có thể xâm nhập vào hiện thực.
“Một người thì suy nghĩ không được gì, nhưng một đám người cùng suy nghĩ thì sẽ nghĩ ra.” Tôn Thụy không suy nghĩ một bên, mà hắn đã quyết định tập hợp tất cả tín sử lầu năm để cùng suy nghĩ ra một phương án tốt nhất.
Đám tín sử lầu năm này không một ai là bình thường cả, đều là trước đây thông quá các cửa ải mà tồn tại.
Tôn Thụy nhờ họ giúp là rất chính xác
Nhưng mà trong lúc Tôn Thụy đang cố gắng thì ở một bên khác, lại có người không chống cự được.
Đó là Vương Sát Linh ở thành phố Đại Đông.
Lại qua được hai tháng, Vương Sát Linh cũng đã tới cực hạn, hắn sắp chết, không thể nào chống đỡ được nữa, vấn đề ác quỷ thức tỉnh vẫn đang hành hạ hắn.
Nếu Dương Gian còn sống thì, thì có lẽ sẽ suy nghĩ cho hắn một bao thuốc bắc, để kéo dài sự sống cho hắn.
Nhưng giờ Dương Gian đang tỉnh mịch, hắn cũng không ngờ bản thân mình lần này lại tỉnh mịch lâu đến vậy, và cũng có rất nhiều chuyện hắn cũng không có suy nghĩ tới.
Cảm nhận được sự sống của mình không còn nhiều nhưng lại phải miễn cưỡng thêm ba ngày, đến ngày thứ tư lúc trời gần tối đã gọi cho một số điện thoại, ra một lệnh cuối cùng:” Đời thứ tư của Vương gia nhất định phải trong hôm nay ra đời.”
“ Được, việc này ta lập tức đi xử lý ngay.” Điện thoại bên kia là giọng của một người đàn ông, nhìn có vẻ không giống như người ngự quỷ.
“Sau khi đứa bé chào đời hãy lập tức thông báo cho ta,.” Vương Sát Linh nói, lúc này giọng của hắn trở nên khàn khàn kỳ lạ.
“Nhiều nhất thì cũng chỉ trong vòng một tiếng, xin Vương tổng yên tâm”. Ở đầu dây điện thoại bên kia đã bảo đảm.
Rõ ràng là Vương Sát Linh đã sớm chuẩn bị từ trước, đợi cũng là đợi ngày hôm nay.
Khi giọng nói thông qua điện thoại vừa dứt lời.
Một xe cấp cứu tư nhân đã nhanh chóng chạy tới một thôn quê không nổi bật.