Bốn ngày nữa trôi qua.
Dương Gian và Trương Tiện Quang mới từ gian phòng thứ ba đi ra.
Giờ phút này gian phòng thứ ba đã biến đổi hình dạng rất lớn, không có bóng tối, cũng không có con đường âm dương quỷ dị, đây chỉ là một gian phòng rất bình thường, căn bản nhìn không ra bất cứ chỗ kỳ quái nào.
Cố gắng trong liên tục hơn một tháng, Dương Gian thành công xây dựng ra một tầng lại một tầng Quỷ Vực, triệt để ngăn cách thế giới linh dị và hiện thực.
Bước đầu tiên của kế hoạch đã được thực hiện thành công.
Mặc dù Dương Gian đã phải trả một cái giá rất lớn, nhưng tất cả những điều này trong mắt hắn đều đáng giá.
“Kế tiếp ngươi định làm gì?” Trương Tiện Quang hỏi.
Dương Gian nói: “Như kế hoạch lúc trước ngăn cách con đường âm dương chỉ là bước đầu tiên, sau đó chính là tiến hành bước thứ hai của kế hoạch, chỉ là hiện giờ ta xảy ra một chút biến cố nho nhỏ, dẫn đến bước thứ hai của kế hoạch không thể không tiến hành trước, trong đó tồn tại hung hiểm nhất định, có điều không sao cả, có nền tảng của bước thứ nhất, ta có thể chịu đựng cái giá của sự thất bại.”
“Có điều bước thứ hai kế hoạch ta muốn một mình tiến hành, nếu như thành công, ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu như ta thất bại, như vậy ngươi cứ tiếp tục đi men theo con đường của ta.”
“Vậy ta chờ tin tức của ngươi. “Trương Tiện Quang khẽ gật đầu nói.
Dương Gian sau đó hỏi: “Ngươi tiếp theo định làm gì?”
“Tạm thời không nghĩ ra, giờ tương lai vẫn còn sáu mươi năm hòa bình, ta nghĩ nên đi dạo chung quanh một chút, xử lý một chút sự kiện linh dị.” Trương Tiện Quang nói.
“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta chia tay tại đây, hy vọng sau này còn có cơ hội gặp lại.” Dương Gian nói.
“Hy vọng là vậy.” Trương Tiện Quang nói.
Hai người bởi vì chuyện giống nhau tụ cùng một chỗ hợp tác, trước mắt sự tình kết thúc cũng phải mỗi người đi một ngả.
Lúc Trương Tiện Quang đi là giữa trưa, bên ngoài ánh mặt trời đang dày đặc, mà thân hình hắn đắm chìm dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt thoải mái, phảng phất thoáng cái buông xuống rất nhiều chuyện, tâm tình cũng có vài phần sung sướng.
Dương Gian đưa mắt nhìn Trương Tiện Quang rời đi, chờ sau khi thân hình hoàn toàn biến mất mới xoay người trở về.
Sau khi trở lại căn nhà cũ này, hắn cầm lấy di động, gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc gọi cho Giang Diễm đang ở quê: “Có chuyện quan trọng, mau chóng trở về một chuyến, ta đang ở chỗ Vương San San.”
“Được, được, ta xuất phát đây.” Giang Diễm buông điện thoại vội vàng rời đi.
Dương Gian cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho Lưu Tiểu Vũ: “Đến chỗ Vương San San một chuyến, có việc nói với ngươi.”
“Ngươi có chuyện, đều gọi bọn họ tới chỗ ta.” Trong nhà cổ, Vương San San nghe thấy tiếng Dương Gian từ trong phòng lầu hai đi ra.
Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, khí chất lạnh như băng, không nói cười.
“Chuyện không vội, ta vội, thời gian còn lại của ta không còn nhiều, có một số việc ta phải đi làm, có điều ta không có gì phải lo lắng, duy nhất có chút không yên lòng chính là ngươi.” Dương Gian ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vương San San.
Vương San San hơi liếc mắt: “Ngươi nói lời này là đang thổ lộ với ta sao?”
“Ý của ta là, ngươi rất có thể sẽ bởi vì tình huống của ta mà chết đi.” Dương Gian nói.
“Không sao, ta cũng không sợ cái chết, hơn nữa không có sự giúp đỡ của ngươi đã sớm như những bạn học khác, chết ở Trung học phổ thông số 7 rồi, có thể sống đến bây giờ xem như không tệ, ngươi không cần áy náy, cũng không cần lo lắng, muốn làm cái gì thì đi làm, không cần bận tâm sự tồn tại của ta.” Vương San San vẫn cứ vô cùng bình tĩnh như cũ, thậm chí bình tĩnh đến mức có chút lạnh lùng.
“Chúng ta đều là người bị vận mệnh trói buộc, không có quá nhiều lựa chọn, ta phải tạm thời rời đi một chút, chuẩn bị một chút, bọn họ đến ngươi tiếp đãi một chút.” Dương Gian nói.
“Được.” Vương San San gật đầu.
Dương Gian không rời khỏi khu dân cư Quan Giang, mà đi tới phòng an toàn số một dưới tầng ngầm trong nhà.
Cùng với sự xuất hiện của Dương Gian, rất nhanh trong phòng an toàn đốt lên ánh lửa, sau đó liền truyền đến từng trận tiếng gõ.
Ước chừng hơn nửa giờ sau, những động tĩnh này mới ngừng lại.
“Hoàn thành rồi.” Dương Gian nhìn thành phẩm trước mắt, có chút hài lòng.
Trước mắt hắn là một pho tượng làm bằng vàng, pho tượng này cao bằng hắn, tướng mạo cũng giống hắn.
Pho tượng là rỗng không, chỉ để lại một cái lỗ nhỏ không bắt mắt, một khi bịt kín cái lỗ nhỏ kia, đây chính là một cỗ quan tài giam giữ ác quỷ.
Hiển nhiên, đây là Dương Gian chuẩn bị cho mình.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, còn có vũ khí linh dị này.” Dương Gian chợt nhớ ra cái gì, lại lấy ra cây thương dài màu đỏ.
Không chọn nhấn chìm vũ khí linh dị này vào trong hồ máu, cũng không nỡ ném vào thế giới linh dị, chỉ là tiện tay nấu chảy mấy thỏi vàng, sau đó tưới lên trên, trực tiếp đóng gói thứ vũ khí linh dị này lại.
Sau khi làm xong những công tác chuẩn bị này, hắn mang theo pho tượng cùng cây thương dài bọc vàng rời khỏi nhà an toàn, trở về nhà cổ.
Lúc này trong nhà cổ Lưu Tiểu Vũ, còn có Giang Diễm đã đến, bọn họ tụ cùng một chỗ chờ Dương Gian xuất hiện.
“Dương Gian, ngươi đây là từ đâu mang đến một pho tượng đồng như vậy?” Thấy Dương Gian khiêng một vật lớn như vậy, Giang Diễm lập tức cả kinh.
“Đây không phải tượng đồng, là tượng vàng.” Lưu Tiểu Vũ đánh giá vài lần, lập tức nhận ra.
“Đây là ta mất một hồi lâu công phu chế tạo ra, đối với ta mà nói có tác dụng lớn.” Dương Gian chuyển nó vào giữa gian phòng thứ ba kia, sắp xếp chỉnh tề sau đó mới vỗ tay hài lòng đi ra.
Mấy người thần sắc cổ quái nhìn hắn, không hiểu Dương Gian đang làm gì.
“Khụ khụ, các ngươi không cần tò mò nhìn ta như vậy, ta làm như vậy là có lý của ta.”
Dương Gian nhịn không được ho khan hai tiếng, nhưng mở bàn tay ra, đã có mấy sợi tơ máu đỏ tươi, xem ra một bao thuốc Đông y cũng không có cách nào ổn định trạng thái của hắn quá lâu.
Có điều hắn cũng không thèm để ý, chỉ là sau đó lau đi vệt máu kia đi.
“Dương Gian, ngươi gọi mấy người chúng ta tới không phải là để thưởng thức pho tượng ngươi làm chứ, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì? Chỗ này không có người ngoài, có có thể nói thẳng.” Lưu Tiểu Vũ nói.
“Đương nhiên không phải, ta nói ngắn gọn, ta phải rời đi một thời gian.” Dương Gian trầm mặc một lát, sau đó lại bổ sung: “Thời gian có thể sẽ hơi dài.”
“Bao lâu?” Vương San San hỏi.
Dương Gian đáp: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ là sáu mươi năm.”
“Cái gì? Sáu mươi năm?” Giang Diễm lập tức chấn kinh đứng dậy.
Sáu mươi năm cũng quá dài rồi, mình còn chưa chắc có thể sống tới lúc đó, đây là ý sẽ chia tay mãi mãi sao?
“Ngươi không phải lại sắp chết đấy chứ?” Vương San San bình tĩnh nói.
Lưu Tiểu Vũ và Giang Diễm lập tức nhìn chằm chằm Dương Gian, dường như đang đợi một lời giải thích của hắn.
Dương Gian nói: “Không phải, nếu như ta muốn chết, ta sẽ trực tiếp chuẩn bị hậu sự, sẽ không phiền toái như vậy, lúc này đây ta xảy ra vấn đề, hơn nữa ta cũng không muốn đi giải quyết, bởi vì ta còn phải đi làm một chuyện khác, nếu như thành công, sáu mươi năm sau ta sẽ lại xuất hiện.”
“Nếu như thất bại thì sao? “Giang Diễm lập tức phập phòng lo sợ.
“Thất bại? Ừm, cũng sẽ xuất hiện sau sáu mươi năm.” Dương Gian suy nghĩ một chút, sau đó nói.
Lưu Tiểu Vũ nhíu mày nói: “Ngươi nói lời này rất khó để hiểu, có thể giải thích một chút không?”
“Không cần giải thích, nếu sáu mươi năm sau các ngươi còn sống, tự nhiên sẽ hiểu, nếu như chết rồi, vậy coi như ta chưa nói.” Dương Gian nhún vai, biểu hiện dáng vẻ rất nhẹ nhàng.
“Không thể không đi sao?” Giang Diễm có chút cầu xin nhìn về phía Dương Gian, hi vọng hắn thay đổi chủ ý này.
Sáu mươi năm là quá dài, đủ để chôn vùi một đời người.
“Không thể.”
Giọng điệu của Dương Gian rất nghiêm túc nói: “Lần này rời đi ta sẽ mang Quỷ Đồng đi, về phần chuyện khác ta không có gì phải dặn dò, dù sao chuyện hậu sự này ngươi đã rất quen thuộc, không cần ta sắp xếp quá nhiều.”
Giang Diễm mím môi, nhất thời thương cảm.
Tuy rằng không phải sinh ly tử biệt, nhưng gần như cả đời không gặp lại, điều này làm cho nàng trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.
Lưu Tiểu Vũ cũng trầm mặc: “Ngươi có muốn thay đổi phương án một chút không, giới linh dị hiện giờ không có ngươi là không được.”
“Cái này ngươi không cần lo lắng, về sau giới linh dị sẽ không tồn tại nữa, theo thời gian trôi qua, linh dị trên thế giới này sẽ càng ngày càng ít, cho đến cuối cùng tất cả lại khôi phục về dáng vẻ hòa bình trước kia, có điều sáu mươi năm sau, linh dị có lẽ có thể thức tỉnh lần nữa.”
Dương Gian nói xong ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất nhìn thấy sự thay đổi của tương lai.
“Thời gian sáu mươi năm quá dài, không nói đến chúng ta đã chết hay chưa, cho dù còn sống, lại đi đâu tìm ngươi? Phải biết rằng cảnh còn người mất, rất nhiều thứ đều sẽ thay đổi.” Lưu Tiểu Vũ nói.
“Không cần tìm ta, sáu mươi năm sau, khi sự kiện linh dị lần nữa xuất hiện, các ngươi gọi tên ta, ta sẽ xuất hiện.” Dương Gian chậm rãi thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn sang mấy người.
“Đây là bí mật, chỉ có ba người các ngươi biết, nếu như ngày nào đó các ngươi chết, có thể để lại bí mật này cho con cái đời sau các ngươi, tương tự vẫn có ích.”
Giang Diễm lập tức có chút tâm tình kích động nói: “Ta còn lâu mới kết hôn, không có con cái, coi như là có, đó cũng là con của ngươi, ta biết ngươi vẫn cảm thấy ta rất tham tiền, sợ chết, nhưng tình cảm của ta đối với ngươi vẫn luôn nghiêm túc, bắt đầu từ sự kiện Quỷ Bóng không đầu ở trung tâm thương mại Phúc Nhân ngày đó, cho tới bây giờ, ta chưa từng thay đổi.”
“Dương Gian, ngươi cảm thấy ta còn có tình cảm của người sống bình thường sao? Kết hôn sinh con trong sinh mệnh của ta đã sớm không tồn tại, lúc trước ta đã từng nói qua lời như thế này với ngươi.” Vương San San liếc mắt một cái.
Lưu Tiểu Vũ cũng nói: “Ta là nhân viên trực tổng đài của tổng bộ, lại là người làm việc của thành phố Đại Xương, ta biết quá nhiều cơ mật, thậm chí thời gian bảo mật của rất nhiều cơ mật đã vượt qua một trăm năm, cho nên ta ban đầu khi ta nhậm chức ở tổng bộ cũng đã từng tuyên bố, phải dâng hiến cả đời cho sự nghiệp giải quyết sự kiện linh dị, bởi vậy ta không thể kết hôn, không chỉ là ta, những đồng nghiệp khác cũng giống như vậy.”
Ba người trải qua những trải nghiệm khác nhau, nhưng lại có kết quả giống nhau.
Giang Diễm yêu mà không được, Vương San San mất đi tình cảm bình thường, Lưu Tiểu Vũ cả đời dâng hiến.
Trong thời đại linh dị này, không ai có thể sống một cách hạnh phúc.
Dương Gian không nói gì, hắn chỉ khẽ động ánh mắt lướt qua ba người một cái, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Giang Diễm: “Thực ra ta đã chuẩn bị một món quà tặng ngươi, tuy rằng không có ích gì, nhưng ít nhất cũng coi như một phần tâm ý của ta.”
Nói rồi, dưới chân hắn nổi lên vũng máu đỏ tươi, trong vũng máu đó có một cái hộp được một bàn tay trắng bệch nâng lên.
Đối với cảnh tượng rợn người này, ba người có vẻ rất bình tĩnh, dường như đã không còn lạ lẫm gì.
Suy cho cùng quỷ nước mà Dương Gian khống chế còn ngoan hơn cả cún, nhìn thì đáng sợ thực tế không hề nguy hiểm chút nào.
Dương Gian lấy ra cái hộp kia, sau khi mở ra bên trong là một đống văn kiện, hắn lấy ra sau đó đưa cho Giang Diễm.
Giang Diễm giờ phút này tâm tình hơi bình phục một chút, nàng theo bản năng tiếp nhận, nhất thời mở to hai mắt, có vẻ hết sức kinh ngạc.
Những văn kiện này đều là một số kiểu như thỏa thuận chuyển nhượng tài sản, trên cơ bản xem như phần lớn gia sản của Dương Gian.
Vương San San vẫn lạnh lùng như trước: “Ngươi vậy mà để lại tiền cho cô ta à?”
“Ngươi lấy không? Tặng thêm ngươi một phần, trước đó ta còn để lại cho Miêu Tiểu Thiện một phần.” Dương Gian cười nói.
“Không dùng tới, ta không có hứng thú gì với tiền, hơn nữa tiền trong nhà ta cũng không ít.” Vương San San trả lời.
Dương Gian nói: “Vậy được rồi.”
“Ta không cần tiền, ta hy vọng ngươi ở lại.” Giang Diễm lúc này lại không bận tâm đống văn kiện đó, mà lần nữa cầu xin.
Dương Gian lắc đầu nói: “Ta có chuyện nhất định phải làm, nếu như ngươi còn muốn gặp lại ta, vậy thì sống cho thật tối, nói không chừng sáu mươi năm sau chúng ta còn có thể gặp lại.”
“Ta đi rồi, nhớ giúp ta chào tạm biệt với đám người Trương Vĩ, nói thực lòng nếu có cơ hội ta còn muốn cùng chơi game với hắn, vì dù sao chơi với người khác cũng không mang nổi ta.”
Hắn để lại mấy lời, sau đó dắt Quỷ Đồng chậm rãi đi vào trong căn phòng thứ ba.
“Dương Gian, đợi đã.” Giang Diễm vội vàng xông tới, muốn níu kéo lần nữa.
Nhưng sau khi nàng đi vào trong căn phòng thứ ba lại không nhìn thấy bóng dáng của Dương Gian, chỉ nhìn thấy pho tượng vàng sáng lấp lánh kia.
Dáng vẻ của pho tượng y hệt Dương Gian, trong tay còn đang cầm cây thương dài màu vàng.