Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354: Diệp Phong Gặp Nạn

Chương 354: Diệp Phong Gặp Nạn

Dương Gian uống một ngụm nước, sau đó nói:

- Vương Tiểu Minh biết tôi và mấy người khác có xung đột với nhau, hắn ta cố ý phân cho tôi tuần tra khu vực này. Mục đích của hắn ta chỉ là không muốn đám người chúng ta xảy ra xung đột với mấy người kia thôi. Được rồi, chúng ta thử chạy thêm vài vòng nữa, nếu không có gì thì đi về nhà ngủ thôi. Chuyện xảy ra ở ngoài khu vực của chúng ta thì không phải chuyện của chúng ta nên không có liên quan gì tới chúng ta hết. Sao thế, ông muốn đi bắt quỷ anh à?

Trương Hàn cười cười:

- Nếu cậu muốn thì chuyện này cũng không khó lắm nhỉ? Tôi luôn luôn tin tưởng vào cậu.

- Đáng tiếc là hiện giờ tôi lại không có lòng tin vào bản thân, cứ đi bước nào nhìn bước đó thôi.

Dương Gian nói xong, sau đó nổ máy, bắt đầu lái xe đi lòng vòng xung quanh khu vực quản lý nhưng chính lúc này.

Ở bên phía Diệp Phong lại gặp phải phiền toái cực kỳ lớn, hắn ta lại bị lạc đường ngay trong chính khu vực mà hắn ta quen thuộc nhất. Bất kể hắn ta đi theo con đường nào đều không thể nào đi ra ngoài được, toàn bộ mấy con đường tối tăm kia đã biến mất. Diệp Phong thấy từ nãy đến giờ mà Triệu Khai Minh không hề mở miệng nói lời nào hết, cho nên mở miệng hỏi.

- Có phải chúng ta bị nhốt rồi không? Chuyện này giống như đúc với lần trước, khi tôi đụng phải Dương Gian. Triệu Khai Minh, anh không định giải thích một chút gì về tình huống lúc này hay sao?

Triệu Khai Minh cầm chiếc gậy bằng vàng kia, sao đó quay người lại, trên mặt hắn ta vẫn còn mang theo nụ cười.

- Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ. Ở trong lúc như thế này thì việc đụng phải chuyện như bây giờ cũng có gì kỳ quái đâu, cậu cũng đừng có đổ trách nhiệm lên đầu của tôi. Thế nhưng những gì mà giáo sư Vương suy đoán trước đó đúng là chính xác, quỷ anh ở giai đoạn thứ 4 đã tồn tại rất nhiều nhân tố không xác định. Ngài ấy đề nghị chúng ta không được đụng chạm đến nó là hoàn toàn đúng, thực tế tôi cũng không hề muốn cậu đụng phải chúng đâu.

Diệp Phong hỏi.

- Anh biết những gì?

Triệu Khai Minh nói:

- Thật ra, nếu nói biết thì tôi có biết một ít nhưng nếu nói không biết cũng chẳng phải. Cái đó chỉ có thể cảm giác được thôi, không có cách nào diễn tả điều này bằng lời được. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hà Xuyên đâu rồi?

Diệp Phong đột nhiên nhìn lại xung quanh. Hắn ta bỗng phát hiện ra Hà Xuyên đã biến mất đâu rồi, không thấy gì nữa, rõ ràng lúc nãy tên này còn đang đi ở cạnh hắn ta mà.

- Lúc nào...

Thế nhưng còn không đợi cho Diệp Phong nói xong, hắn ta đột nhiên phát hiện ra Triệu Khai Minh ở phía trước hắn ta cũng đã biến mất. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ con đường tối tăm này chỉ còn lại một mình hắn ta.

Diệp Phong nghiến răng nghiến lợi.

- Chết tiệt, tên Triệu Khai Minh này muốn làm cái gì vậy chứ? Chắc chắn chuyện này có liên quan đến hắn ta.

Lúc trước hắn ta chỉ cảnh giác đối với Dương Gian thôi, hắn ta không nghĩ ra được, thật ra tên Triệu Khai Minh này mới chính là một con rắn độc. Nhưng cũng đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người màu đen không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau lưng của hắn ta. Một cánh tay lạnh lẽo, cứng ngắc, có màu xanh đen bỗng khoác lên vai của hắn ta. Đồng thời một cảm giác lãnh lẽo bắt đầu xuất hiện từ trên đỉnh đầu của hắn ta, sau đó nó chạy theo làn da và lan truyền ra khắp người khiến cho cả người hắn ta bị mất không chế trong nháy mắt, chỉ biết đứng yên tại chỗ. Nhưng không đợi cho hắn ta kịp phản ứng lại, cánh tay màu xanh đen kia đã nhanh chóng thu hồi. Diệp Phong khôi phục lại hành động, hắn ta đột nhiên nhìn lại phía sau. Thế nhưng sau lưng của hắn ta lại không có người nào cả.

Khi hắn ta nhìn nhìn vào bờ vai của hắn ta, đột nhiên phát hiện ra trên đó có lưu lại một dấu bàn ta màu đen. Đây là bàn tay của một người trưởng thành, thậm chí dấu ấn màu đen này có thế xuyên thấu qua lớp áo khoác ở bên ngoài, sau đó xuyên qua chiếc áo liệm cũ kỹ. Sau khi vén một góc áo lên để nhìn, hắn ta thấy ở bên trên lớp da của mình có một dấu bàn tay màu đen. Dấu ấn cực kỳ rõ nét, không có cách nào để loại bỏ.

Trên mặt Diệp Phong chảy mồ hôi lạnh.

- Chuyện này, sao có thể chứ.

Vậy mà lúc này chiếc áo liệm của hắn ta lại không có cách nào ngăn cản lần tập kích của lệ quỷ, Diệp Phong cắn chặt răng.

- Chết tiệt, nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây.

Thế nhưng ngay khi hắn ta vừa định hành động, xung quanh lại đột nhiên vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, tiếng khóc này cứ lảng vãng khắp ngõ ngách trên đường phố tối tăm và tĩnh mịch, tiếng khóc bén nhọn khiến cho hắn ta phải rùng mình.

Tiếng khóc của quỷ anh?

Diệp Phong lập tức nhận biết được chủ nhân của tiếng khóc này.

Sau đó, hắn ta lập tức hành động, truy tìm phương hướng xuất hiện tiếng khóc này.

Hiện tại Diệp Phong đã lạc đường, hắn ta hi vọng tiếng khóc này là một cơ hội, cơ hội để cho hắn ta có thể tìm kiếm ra được con đường để rời khỏi đây.

Bởi vì một khi có tiếng khóc của quỷ anh, như vậy có nghĩa là sẽ có quỷ anh xuất thế. Điều này chứng tỏ là sẽ có người bị hại, như vậy hắn ta sẽ có khả năng đụng phải người khác.

Một lát sau.

Diệp Phong thở hồng hộc đi vào bên trong một con hẻm nhỏ.

Ngọn nguồn của tiếng khóc nằm ở trong này.

Hắn ta có do dự một chút, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn quyết định đi vào bên trong.

"Lúc trước khi mình đi đến đây, nhưng chỗ này cũng có cái ngõ nào đâu. Giống như con hẻm này vừa mới được thêm vào vậy."

Bình Luận (0)
Comment