Ngay lập tức trong đầu của hắn ta hiện lên mấy chữ đó. Suy đoán của giáo sư Vương hoàn toàn chính xác, quỷ anh đã xuất hiện đã khá lâu ở trong thành phố này rồi. Thế nhưng mấy thứ này vẫn luôn luôn ẩn nấp, lẩn trốn trong các ngõ ngách, chỉ chờ đến hiện tại thì chúng mới hoàn toàn bạo phát ra ngoài.
"Không cần thiết quan tâm đến nó, việc cấp bách hiện tại của mình chính là nghĩ cách rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt."
Mạch suy nghĩ của Diệp Phong rất rõ ràng, hắn ta chậm rãi lui về phía sau. Hắn ta không hề có ý định đi trêu chọc thứ quỷ quái ở trước mặt, trừ phi con quỷ anh này chủ động dây dưa với hắn ta. Con quỷ anh kia vẫn cứ đứng yên như vậy, trên tay nó vẫn ôm chặt cái đầu dang dở của Hà Xuyên. Mặc dù nó nhìn chằm chằm về phía Diệp Phong nhưng nó lại không có bất kỳ hành động nào. Chỉ là cặp mắt trống rỗng màu đen như hố đen kia lại để lộ ra một loại cảm giác quỷ dị khiến cho người khác cảm thấy không rét mà run. Không biết thứ quỷ quái kia có mắt hay là không có mắt nữa, hơn nữa nó có thể hay là không thể nhìn thấy hắn ta.
- Nó không để mắt đến mình? Hay là do cái áo liệm trên người của mình đang bảo vệ?
Diệp Phong nghĩ nghĩ đến hai khả năng để giải thích cho hành động của con quỷ anh. Thế nhưng một giây sau, toàn thân hắn ta bất chợt cứng đờ lại, hắn ta cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo bao phủ toàn bộ cơ thể của hắn ta trong nháy mắt.
- Rầm!
- Phanh phanh!
Mấy cánh cửa của các cửa hàng ở xung quanh đột nhiên truyền đến rất nhiều âm thanh kỳ quái, giống như là bị ai đó đập cửa vậy. Hình như có thứ gì đó đang muốn đi ra ngoài. Một cửa hàng như vậy, hai cửa hàng giống như vậy, ba cửa hàng, bốn cửa hàng... Toàn bộ cửa hàng ở trong con hẻm này đều phát ra tiếng như vậy.
Chỉ có một mình Diệp Phong đứng ở trong cái hẻm nhỏ tối tăm không một bóng người. Hiện tại hắn ta không thể nào đi ra ngoài, không thể nào trốn thoát khỏi đây. Hắn ta chỉ như một con ruồi đang bay loạn ở trong này, đồng thời dùng tâm trạng sợ hãi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hắn ta nhìn về phía những cánh cửa đang phát ra âm thanh kỳ quái kia. Cuối cùng có một cửa hàng đột nhiên mở cửa ra, một cái bóng màu xanh đen đi ở bên trong đi ra.
"Quỷ anh giai đoạn thứ ba?"
Giờ phút này trên trán của Diệp Phong đã chảy đầy mồ hôi lạnh, dường như trong lúc vô tình hắn ta đã đi vào chỗ nào đó không nên đi vào. Nhưng mọi chuyện không chỉ có chừng đó, sau khi bóng người màu xanh đen kia đi ra khỏi cửa hàng, đồng loạt những cửa hàng khác cũng mở cửa ra. Từng bóng người lần lượt đi từ bên trong ra ngoài, những bóng người này có cao có thấp, có nam có nữ, hơn nữa dung mạo cũng không hề giống nhau.
Chỗ giống nhau duy nhất giữa những bóng người kia chính là đều sở hữu làn da màu xanh đen, hai con mắt trống rỗng, đang chậm rãi đi về phía này, trông chúng chả khác gì những cỗ thi thể đã chết đi nhiều ngày. Những bóng người này đều đã là quỷ anh ở sau giai đoạn thứ 3, giai đoạn trưởng thành.
Giờ phút này toàn bộ quỷ anh đi vào con hẻm nhỏ khiến cho nguyên bản con đường vô cùng quạnh quẽ bỗng chốc biến thành có chút chật chội. Nhưng không gian xung quanh lại không có trở nên náo nhiệt hơn mà càng biến thành âm lãnh, tối tăm cùng thâm trầm.
Diệp Phong cảm giác được cả người của hắn ta đang run rẩy.
- Đùa cái gì vậy trời, sao nhiều như vậy?
Khẩn trương, hoảng sợ, run rẩy,... Từng loại tâm trạng liên tiếp xông ra. Giờ khắc này hắn ta thậm chí cảm thấy sự tuyệt vọng, sự kiêu căng của những ngày bình thường đã biến mất không còn bóng dáng.
Chạy!
Trong đầu Diệp Phong cũng chỉ còn lại mỗi một chữ đó. Bất kể bản thân hắn ta có chạy thoát khỏi đây được hay không nhưng việc đầu tiên lúc này hắn ta phải làm chính là thoát khỏi đám quỷ anh khủng bố này đã. Dù hắn ta có chạy kiểu gì đi nữa, số lượng quỷ anh càng ngày càng nhiều và càng tiếp cận gần đến hắn ta, dường như loại khoảng cách này không được kéo dãn ra vậy. Điều hắn ta có thể cảm thấy chính là chiếc áo liêm trên người đã bắt đầu có chút không thể bảo vệ hắn ta nữa rồi. Cảm giác âm lãnh đến thấu xương bắt đầu tràn vào thân thể của hắn ta từ bốn phía. Vị trí lúc nãy bị thứ gì đó va phải nơi bả vai đã càng ngày càng đau đớn. Cứ như là có thứ gì đó đang nắm lấy bả vai của hắn, chẳng những khiến cho hắn ta cảm thấy đau mà còn ngăn cản hành động chạy về phía trước của hắn ta. Cuối cùng cũng đến lúc mà khoảng cách giữa hai bên cũng kéo gần đến một mức độ nào đó. Ngay lập tức có một bóng người màu xanh đen giơ cánh tay ra và túm lấy Diệp Phong. Nhưng chỉ sau một giây, cánh tay kia lại nhanh chóng thu hồi. Diệp Phong hoảng sợ quan sát chỗ bị bắt lại, hắn ta phát hện ra bên trên chiếc áo liệm của hắn ta có lưu lại một dấu ấn hình bàn tay hơi mờ nhạt nhưng còn không đợi cho hắn ta kịp phản ứng lại, toàn bộ những người đứng ở gần đó đồng loạt đưa cánh tay về phía hắn.
Cũng như lần trước, chúng đều chỉ túm lấy người của hắn ta một lát rồi buông ra nhưng thứ để lại chính là một ấn ký hình bàn tay ở trên người của hắn ta. Hắn ta biết, đây chính là do chiếc áo liệm trên người của hắn ta vẫn còn có tác dụng nên nó ngăn càn toàn bộ những lần tập kích của quỷ anh. Nếu hắn ta không mặc chiếc áo liệm ở trên người thì có lẽ bản thân hắn ta đã phải chết từ lần tập kích thứ nhất của quỷ anh rồi.
Có điều quỷ anh ở xung quanh dần dần vọt về phía này, số lượng cũng càng ngày càng nhiều, đạt đến mức độ chỉ cần nhìn thôi là đã khiến cho người khác phải tê dại hết cả da đầu, dường như con đường này đã bị nhét đầy quỷ anh vậy.
Dần dần, Diệp Phong đã không còn đường nào để có thể bỏ chạy nữa, vì bốn phương tám hướng của hắn ta đều đã bị chặn lại rồi. Cuối cùng tình huống xấu nhất mà hắn ta nghĩ tới đã xảy ra. Diệp Phong bị quỷ anh vây kín xung quanh, không có một kẽ hở. Hơn nữa ở bên trong lớp sương mờ màu xanh đen kia vẫn còn rất nhiều bóng người lắc lư. Có lẽ chỉ có trời mới biết được bên trong tòa thành thị này đã thai nghén ra bao nhiêu con quỷ anh nữa.
Đây căn bản là một thế cục khó giải.
Diệp Phong không chạy nữa, bởi vì không còn đường cho hắn ta chạy, hắn ta chỉ biết đứng yên tại chỗ và cười thảm.
- A, a a.
Hắn ta đã không còn cơ hội chạy thoát nữa. Ngay cả bản thân hắn ta cũng gặp phải cục diện khó giải như thế này, một khi những con quỷ ở bên trong này rời đi, không sớm thì muộn chúng sẽ khiến cả tòa thành thị gặp tai họa ngập đầu, không gian có thể lưu lại cho hắn ta đã càng ngày càng ít.
- Hả? Đó là…
Bất chợt, Diệp Phong nhìn thấy thứ gì đó ở phía sau những cái bóng màu xang đen đang lắc lư ở trong lớp sương màu xanh đen này. Sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, hắn ta vội vàng rút điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi tin nhắn. Nếu bản thân hắn ta có thể sống sót, chỉ còn hi vọng là có người sẽ chạy đến để cứu hắn ta mà thôi. Một lát sau, lít nha lít nhít bóng dáng của quỷ anh đã tụ đến chỗ này, trông chúng chẳng khác gì một cơn sóng thẩn tràn qua và bao phủ toàn bộ chỗ này. Chờ cho lớp khói bụi này tan đi, quỷ anh ẩn dấu ở dưới lớp bụi màu xanh đen này đã không còn nữa, đồng thời thứ biến mất theo chúng còn có cả Diệp Phong, trên mặt đất chỉ còn sót lại một chiếc điện thoại bị dẫm toe toét nhưng từ ánh sáng yếu ớt bên trên màn hình cho thấy.
Tin nhắn đã được gửi đi thành công.