"Quỷ đã chạy đến tận đây rồi? Thế nhưng đám người Vương Tiểu Minh lại không có động tĩnh nào hết. Rất có thể đám người bọn họ đã bị nhốt ở chỗ nào đó rồi. Đương nhiên cũng có thể là đám người kia bị chết. Quả nhiên, việc hành động theo đám người kia mới là việc làm nguy hiểm nhất. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu bọn họ chết hết rồi thì chỉ còn lại một mình mình mà thôi, mình sẽ khó mà xử lý chuyện này được."
Hiện tại hắn đang cực kỳ xoắn xuýt, hắn nên chủ động chạy qua cứu bọn họ hay không?
Nếu hắn chạy đến đó để cứu thì có khả năng cao là hắn chết chùm với bọn họ luôn. Thế nhưng không cứu lại có cả đống ngự quỷ nhân chết một cách vô ích. Mà điều này lại chẳng khác gì tuyết rơi ngày đông, cuối cùng hắn cũng không thoát khỏi cái chết.
Giờ phút này, ở một tầng nào đó bên trong bệnh viện.
Đám người Vương Tiểu Minh không thể không trì hoãn tốc độ tiến về phía trước. Bởi vì có một thứ xuất hiện và cản đường ở phía trước khiến cho đám người không thể không cảm thấy cực kỳ bất an.
Ở phía trước bọn họ có một đứa bé.
Một đứa bé trần truồng với làn da màu xanh đen.
Nó cứ đứng như thế, đứng cạnh khúc ngoặt của bậc thang, đồng thời mở đôi mắt đen nhánh, trống rỗng, ngoẹo đầu nhìn đám người.
Ánh mắt Vương Tiểu Minh khẽ đảo:
"Là quỷ anh giai đoạn thứ ba. Nhưng vì sao nó không có tập kích? Nó thấy họ rồi mà. Chẳng lẽ sau khi quỷ anh tiến hóa thì quy luật giết người kia không có cộng dồn lại với nhau mà chỉ có một thứ? Phải đụng vào quỷ anh ở giai đoạn thứ hai thì nó mới tập kích người đụng? Cũng có thể đám quỷ anh được diễn sinh ra sẽ không có được năng lực như con quỷ anh đầu tiên. Nếu không có lẽ thành phố Đại Xương đã phải xong đời từ lâu rồi, không thể nào kéo dài đến tận giờ được. Hiện tại, nếu đám quỷ này chỉ sỡ hữu những quy luật đơn độc thì có lẽ chuyện này đơn giản hơn một chút."
- Tiếp tục đi về phía trước, lách người tránh khỏi thứ này đi, không được đụng vào người nó. Trương Hàn, cậu dẫn đường đi.
Trương Hàn cũng đã nhìn thấy đứa bé ở trước mặt, hiện tại lòng bàn tay của hắn ta đã chảy đầy mồ hôi vì khẩn trương. Hắn ta không thể nào từ chối mệnh lệnh của Vương Tiểu Minh được, chỉ có thể đâm đầu đi qua.
Mặc dù hơi khẩn trương nhưng ít nhiều hắn ta cũng có chút nắm chắc sẽ đối phó được thứ này.
Hắn ta chú ý quan sát, cẩn thận từng ly từng tý đi lên phía trước, khoảng cách giữa hắn ta và con quỷ đã càng ngày càng gần.
Nhưng con quỷ kia vẫn không có bất kỳ hành động nào cả, nó đứng yên ở chỗ đó như cũ.
Toàn bộ quá trình Trương Hàn đi ngang qua đứa bé rất suôn sẻ. Từ đầu đến cuối đứa bé kia không hề có ý định tấn công hắn ta. Nó chỉ sử dụng đôi mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Trương Hàn. Đồng thời cái đầu của nó di chuyển tương ứng theo vị trí của Trương Hàn thôi.
Mặc dù cảm giác bị một con quỷ nhìn chằm chằm sẽ khiến cho người ta phải tê dại cả da đầu nhưng không thể phủ nhận hiện tại hắn ta đã an toàn.
Trương Hàn nhỏ giọng nói:
- Giáo sư Vương, không có chuyện gì hết. Đứa bé này có điều gì đó là lạ, hình như nó không muốn tấn công tôi. Chúng ta có nên nhân cơ hội này nhốt nó lại hay không?
Vương Tiểu Minh cố gắng quan sát thật kỹ đứa bé này.
- Không cần, chúng ta chỉ chuẩn bị có môt cái rương. Vẫn nên để dành cho con quỷ đầu nguồn kia đi. Sự uy hiếp của con quỷ giai đoạn thứ hai này không hề lớn nhưng với điều kiện chúng ta không được đụng vào người nó.
Quy luật không được cộng dồn, đồng thời cũng không xuất hiện cách thức giết người thứ hai. Phải đợi đến khi phân tích rõ ràng thì mới có thể hiểu được, thật ra thứ này cũng không có khủng bố đến mức không thể giải quyết.
Đúng ra thì mọi chuyện đều do người khác quá kiêng kỵ với những thứ có tên quỷ, trong lúc hoảng sợ thì cái gì con người ta cũng có thể làm ra được.
Có điều sau một giây, đứa bé kia lại hành động, nó không đuổi theo Trương Hàn ở phía trước, cũng không tập kích Vương Tiểu Minh và đám người ở phía sau. Mà nó tự động đi dọc theo bậc thang xuống tầng dưới, nó cứ lửng thững đi dạo trong bệnh viện này.
Nó dùng cặp mắt đen nhánh và trống rỗng nhìn qua đám người thêm một lượt nữa nhưng vẫn như lúc trước, nó không hề có ý định tập kích đám người.
Tất cả mọi người đều cẩn thận tránh nó đi, mặc kệ cho nó đi khỏi đây.
Vương Tiểu Minh thầm nghĩ trong lòng.
"Ngoài ra chúng còn có đặc điểm là hành động không có mục đích. Tốt lắm, hiện tại xem ra mình đã hiểu rõ hoàn toàn quỷ anh ở giai đoạn thứ nhất và giai đoạn thứ hai. Chỉ còn thiếu quỷ anh giai đoạn thứ ba."
Việc không có đầy đủ số liệu để kiểm chứng mà chỉ phán đoán dựa trên một vài số liệu nên không có chính xác cho lắm.
Thế nhưng điều này cũng không khiến cho đám người chậm trễ quá nhiều thời gian.
Khi nhìn thấy con quỷ kia chen vào giữa đám người, lần lượt đi qua từng người từng người một. Tất cả đám người đều có một loại cảm giác vui sướng nói không nên lời.
Việc nắm rõ quy luật hoạt động của một con quỷ cũng đồng nghĩa với tỷ lệ sống sót sẽ được tăng lên cực kỳ cao. Cho dù là người bình thường khi rơi vào trong tình trạng này thì việc nắm rõ quy luật sẽ giúp họ sống sót.
Nhưng việc vui mừng của bọn họ có vẻ hơi sớm quá.
Đúng lúc này, ở cầu thang của tầng trên, còn có những cầu thang bên cạnh, cùng cầu thang của tầng dưới đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân nặng nề.
Đồng thời ánh đèn của thang máy ở tầng này đột nhiên sáng lên một cách quỷ dị, việc này cũng đồng nghĩa với việc có thang máy đang dừng lại ở tầng này.
Dường như có thứ gì đó đang bao vây đám người bọn họ từ bốn phương tám hướng.