Một lối đi còn chưa kịp đổ bê tông thông về phía tầng hầm của một căn biệt thự đang xây dở, xung quanh nằm rải rác những vật liệu xây dựng. Thế nhưng căn biệt thư dang dở và không đáng chú ý này lại là một căn phòng an toàn mà đám người khó khăn lắm mới xây xong.
Một gian phòng được xây dựng từ những tấm vàng ròng cùng thép. Dù nó không lớn cho lắm nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhét được 19 người.
Giờ phút này người chính người đi xuống phía dưới lần lượt theo danh sách đã định sẵn từ trước. Trương Hiển Quý mang theo mấy người thân trong gia đình của ông ta lục tục đi vào trong căn phòng an toàn. Ngoài người nhà của ông ta ra còn có người nhà của Trương Hàn, hai người cảnh sát, Vương Tiểu Minh và Giang Diễm.
- Trương Vĩ, cậu lại đây một chút. Cậu giúp tôi giữ thứ này. Nếu lần này tôi chết, cậu hãy giao nó lại cho Vương Tiểu Minh.
Trương Vĩ lặng người một chút:
- Đây là cái gì?
Dương Gian nói:
- Thứ này cậu đã thấy qua rồi, là tấm da trong trường học lần trước.
Trương Vĩ gật gật đầu một cách trịnh trọng.
- Được rồi.
Dương Gian nói:
- Nếu cậu không xác định được là tôi đã chết hay chưa. Thì ngày thứ chín sau khi phòng an toàn cậu cứ đưa thứ này cho hắn ta. Nếu tôi còn sống, tôi sẽ lấy nó về.
Trương Vĩ đưa cho hắn một chiếc chìa khóa và nói:
- Đây là chìa khóa của chiếc biệt thự của tôi nằm ở trong thành phố, cậu cũng biết chỗ của nó rồi đó. Hiện tại đám bạn học của chúng ta chỉ còn lại mấy người mà thôi, cậu cố gắng đừng có chết đấy nhé, sau này tôi còn muốn dắt cậu đi ăn gà.
- Tôi sẽ cố gắng, thôi tôi đi đây.
Dương Gian cầm lấy chìa khóa, sau đó lấy một chiếc xe hàng của công ty Trương Hiển Quý và lái nó rời khỏi tiểu khu Quan Giang.
Hắn cũng không tính làm chuyện nguy hiểm như thế ở chỗ này. Nếu không một khi thất bại, toàn bộ người trong tiểu khu sẽ phải chôn cùng hắn. Cho nên hắn mới định mượn nhà của Trương Vĩ trong trung tâm thành phố để làm chuyện đó. Hiện tại chỗ đó không còn người nào nữa, như vậy hắn cũng có thể yên tĩnh làm việc của mình, không bị ai quấy rầy.
- Dương Gian đi rồi.
Ở trên tầng của một tòa cao ốc trong tiểu khu, ba người một nhà của Vương Bân đứng ở cửa sổ nhìn thấy Dương Gian đang khởi động xe và lái đi.
Vương Hải Yến ở bênh cạnh có chút hối hận noi:
- Đúng ra chúng ta phải để cho San San tìm Dương Gian xin mấy danh ngạch. Hiện tại bọn họ đi vào bên trong phòng an toàn hết cả rồi. Thế mà cả nhà chúng ta đều ở bên ngoài hết, chuyện này không hề công bằng chút nào?
Vương Bân nói:
- Chúng ta không đủ tư cách, em không thấy đám người đi vào phòng an toàn ở bên ngoài kia là ai hay sao? Là phú hào giá trị con người tầm vài tỷ, là người xây dựng căn phòng an toàn. Còn có người là giáo sư có tầm ảnh hưởng trên toàn thế giới được quốc gia bảo vệ. Lại có người giống như Dương Gian là ngự quỷ nhân. Cho nên những người bình thường như chúng ta không thể đi vào được. Có thể lưu lại ở bên trong tiểu khu này là đã không hề tệ rồi.
Vương Hải Yến nói:
- Vậy thì sao cô gái tên Giang Diễm lại có thể đi vào bên trong? Chuyện này không phải là vì cô ta cấu kết với Dương Gian hay sao. San San nhà mình có kém gì cô ta đâu cơ chứ?
Vương San San đứng yên lặng ở một bên với làn da tái nhợt, cô nói:
- Nếu hắn chết, con cũng sẽ chết, con không cần phải đi vào bên trong phòng an toàn.
Vương Bân thở dài một tiếng:
- Nếu đã chết, vậy thì một nhà ba người chúng ta cùng chết chung đi. Thật ra, nếu San San muốn thì cũng có thể xin của Dương Gian được một danh ngạch nhưng khi đó thì ba người chúng ta ai sẽ đi vào trong đó?
Thế nhưng số lượng người ở bên trong tiểu khu nhưng ở bên ngoài phòng an toàn cũng có rất nhiều. Ngoài ba người nhà của Vương Bân ra, còn có rất nhiều thân thích của Trương Hiển Quý đều ở bên ngoài. Nhà Trương Hàn cũng vậy, anh ta cũng chỉ lựa chọn một đứa bé vừa mới sinh ra không bao lâu ôm đi vào. Mà thành phố Đại Xương lại có nhiều quan chức cấp cao như thế nhưng Dương Gian cũng chỉ cho bọn họ 3 danh ngạch. Hai trong ba danh ngạch kia lại có 2 người cảnh sát với ý chí kiên định và thân thủ mạnh mẽ.
Vì sao Dương Gian lại muốn lưu lại hai danh ngạch cho hai người cảnh sát. Thật ra ngoài mục đích bảo vệ Vương Tiểu Minh ra, hai người kia cũng có nhiệm vụ duy trì trị an cho phòng an toàn.
Tóm lại, mỗi một phe đều phải chịu thiệt một chút.
Mà giờ khắc này ở bên trong biệt thự của Dương Gian.
Dưới ánh đèn đen kịt chỉ còn lại một mình Trương Lệ Cầm ở trong căn biệt thự trống rỗng.
Lúc này cô đang đứng tại cửa chính nhìn Dương Gian rời đi, cô đứng sững sờ ở đó rất lâu, trong mắt của cô còn mang theo vẻ lo âu và mê mang.
Dường như sau khi Dương Gian rời khỏi đây thì cô đã không biết được bản thân sẽ phải làm cái gì nữa.
Bất tri bất giác, Trương Lệ Cầm đã dựa vào người đàn ông kia quá nhiều lần. Cho nên ở sâu trong tâm trí của cô đã coi Dương Gian là ánh sáng hy vọng duy nhất của cô rồi. Giống như người sắp chết đuối nhưng túm được một cọng cỏ cứu mạng vậy, mặc dù biết nó sẽ không thể nào cứu được lại không có một ai muốn buông tay.
Chuyện này cũng không có liên quan gì đến tình cảm giữa hai người, mà nó cũng giống như là một loại bản năng cầu sinh của động vật vậy. Loại bản năng này đã khiến cho cô phải làm ra quyết định như thế.
Có lẽ Giang Diễm cũng giống như vậy.
Lần hành động này Dương Gian chỉ mang theo còn quỷ dây thừng kia và tấm gương quỷ nằm ở đằng sau xe.
Vốn đây chính là một lần hành động mang tính được ăn cả ngã về không của hắn, lần hành động này hắn không định mang theo tấm da kia. Nếu hắn chết đi, như vậy tấm da kia sẽ rơi vào tay của Vương Tiểu Minh. Khi đó dựa vào đầu óc của hắn ta, có lẽ hắn ta có thể lấy được nhiều tin tức hữu dụng từ tấm da kia. Thế nhưng hắn cũng hiểu được cách sử dụng tấm da kia của Vương Tiểu Minh cũng sẽ càng táo bạo và cấp tiến hơn hắn rất nhiều.
Nhưng loại chuyện đó sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào đối với Dương Gian ở thời điểm hiện tại.
Trên đường đi, chiếc xe xóc nảy mấy lần, cũng đụng bay khá nhiều bóng dáng khủng bố.
Nhưng khuôn mặt của Dương Gian không hề có biểu cảm gì cả, căn bản hắn không có ý định dừng xe lại. Thậm chí hắn còn không thèm để ý, ngay cả quay đầu nhìn lại một cái thôi hắn cũng không thèm nhìn khi nghe thấy những tiếng kêu cứu đầy tuyệt vọng ở xung quanh.
Rất nhanh, hắn đã lái xe đến một tiểu khu khá sang trọng và yên tĩnh.
Hắn lái xe vào thẳng bên trong sân biệt thự của Trương Vĩ, ngay cả cổng cũng không thèm mở ra, hắn đụng thẳng vào luôn.
Dương Gian lập tức đi xuống xe, sau đó lấy từ trong xe ra tấm gương quỷ, tiếp đến đi vào trong biệt thự.
Hiện tại tấm gương quỷ đang bị một miếng vải đen che kín lại, cho nên không thể phản lại ánh sáng được. Dương Gian đặt tấm gương quỷ ở bên trong một căn phòng trống trên tầng hai, đồng thời hắn còn cẩn thận đặt nó dựa sát vào bức tường để tránh lỡ làm nó đổ.