Nó không phải ở bên ngoài mà là ở bên trong.
Dương Gian soi gương một lát, sau đó giơ hai tay lên.
Hai tay của hắn vẫn rất ấm áp nhưng cũng băng lãnh, cứng ngắc và mọc đầy thi ban.
Bởi vì hắn không phục sinh lại toàn bộ, Dương Gian chỉ phục sinh có một nửa người. Vì thế hiện tại nửa người trước của hắn là người, còn nửa người sau lại là quỷ.
Hắn lập tức giơ hai tay lên và bưng lấy đầu của hắn.
- Răng rắc!
Một âm thanh nhỏ nhỏ vang lên, hai tay của Dương Gian đã chỉnh đầu của hắn trở lại vị trí như cũ.
Giờ phút này hai tay của hắn đã biến thành một màu đen tuyền, giống như tay hắn của hắn đã bị một lớp gì đó màu đen bao bọc lại, nhưng hắn không thể gỡ nó ra được.
Cứ như vậy Dương Gian lại điều chỉnh đầu của hắn trở lại vị trí cũ mà không cần phải phẫu thuật hay làm cái gì rườm ra. Hắn chỉ đưa tay lên vặn nó về vị trí cũ.
Dường như hắn cảm thấy việc làm đó cũng không có gì gọi là không bình thường hết, ngược lại hắn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh cùng thong dong.
Phục sinh lại từ trong cái chết, khống chế được con lệ quỷ khủng bố. Dương Gian đã được rất nhiều thứ nhưng đồng thời hắn cũng mất đi không ít thứ.
- Nên rời khỏi đây thôi.
Dương Gian chậm rãi mở miệng, giọng nói của hắn không có tiếng vang, khiến cho người ta cảm thấy rùng mình khi nghe nó.
Hắn lập tức lôi miếng vải đen và trùm tấm gương quỷ lại, sau đó nhấc nó lên, chuẩn bị rời đi khỏi chỗ này.
Thế nhưng hắn vừa mói rời đi thì sợi dây thừng trên cổ lại giữ chặt hắn.
Dương Gian nhìn một chút, sau đó đưa tay lôi sợi dây thừng kia xuống.
Vốn dĩ sợi dây thừng kia đang thắt chặt cổ của hắn, vậy mà hắn lại có thể gỡ nó ra một cách nhẹ nhàng. Dù vậy trên cổ của hắn cũng để lại một vết hằn thật sâu.
Quỷ dây thừng rơi vào trong tay Dương Gian nhưng nó không có bất cừ phản ứng nào hết. Giống như nó đã mất đi năng lực quỷ dị nên mới yên tĩnh như thế. Nhưng Dương Gian biết, sợi dây thừng này cũng không có mất đi năng lực. Chỉ là hiện tại nó đang nằm trong tay của hắn cho nên nó mới bình tĩnh như vậy. Một khi nó thoát được khỏi tay của hắn thì nó sẽ ngay lập tức biến thành một con quỷ khủng bố. Dù sao thứ có thể đối phó với quỷ thì cũng chỉ có quỷ mà thôi.
Tiếp đó âm thanh khởi động của xe vang lên.
Dương Gian lái xe chở hàng, chở tấm gương quỷ, rời khỏi tiểu khu.
Hắn chuẩn bị trở lại tiểu khu Quan Giang.
Hắn cũng không có mạo muội đi tìm con quỷ đầu nguồn.
Bởi vì nếu làm như vậy hắn sẽ không có phần thắng tuy hắn sẽ không chết.
Bởi vì con quỷ đầu nguồn là con quỷ chân chính.
Dựa theo kế hoạch, dù hắn có phục sinh thành công cũng chỉ cho thấy Dương Gian vừa mới có vốn liếng để tiếp xúc và đối mặt với con quỷ kia mà thôi. Hiện tại hắn sẽ không giống với trước kia, phải bỏ chạy để đào mệnh. Nhưng muốn giải quyết được nó thì hắn phải tiến hành bước thứ hai của kế hoạch, quay lại tiểu khu xem có người nào chết, người nào sống đã.
- Hu hu!
Ở trong một căn hộ nào đó của tiểu khu Quan Gian đang truyền ra tiếng khóc lóc bị kìm nén. Đây là tiếng khóc của hai vợ chồng Vương Bân cùng Vương Hải Yến. Trước mặt của hai người đang có một cỗ thi thể được dùng vải trắng che lại. Bên cạnh có hai cây nến tỏa ra một chút ánh sáng yếu ớt ở trong chỗ tối tăm vì bị lớp sương bụi bao phủ, đồng thời khiến cho khung cảnh xung quanh càng âm u hơn. Nếu có bất cứ kẻ nào ở vào trong khung cảnh như vậy chắc sẽ bị dọa cho đái cả ra quần. Nhưng hai vợ chồng Vương Bân lại không có chút kiêng kỵ hay sợ hãi nào.
Bởi vì thi thể trước mặt bọn họ chính là người con gái đã chết của họ, với lại đối với những người đã gặp được lệ quỷ chính thức như bọn họ, thứ này cũng không tính là gì.
Thi thể của con gái sẽ không hại bọn họ, hơn nữa bên ngoài còn có thứ khủng bố hơn đang đi qua lại.
Vương Bân trầm mặc hồi lâu, sau đó ông ta đưa ra quyết định.
- Đợi tý nữa anh sẽ mang thi thể của con gái ra ngoài và hỏa táng. Chúng ta không thể để con nằm ở đây nữa. Nếu cứ để vậy thì con gái sẽ thối rửa mất.
Vương Hải Yến vừa khóc vừa lôi tay của chồng bà ta, bà ta không muốn chồng mạo hiểm đi ra ngoài đó.
- Không, bên ngoài quá nguy hiểm, thức ăn dự trữ của chúng ta vẫn còn đủ dùng hơn một tháng. Anh không cần phải đi ra ngoài đó, nguy hiểm lắm.
Vương Bân nói:
- Nhưng chúng ta cũng không thể để cho thi thể của con bị mục nát ở đây? Em không cần phải lo, anh sẽ không phát ra âm thanha, cũng không trêu chọc vào thứ kia, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Bên ngoài đã có dầu diesel mà tổng giám đốc Trương chuẩn bị lúc trước, anh sẽ hỏa táng thi thể của con gái, sau đó anh trở lại ngay.
Mặc dù hắn đang rất sợ hãi, sợ đến mức run rẩy cả người. Nhưng làm một người cha, chức trách của người cha không cho phép ông ta để chuyện bi thảm như vậy xảy ra với con gái của ông ta. Vì thế dù có nguy hiểm cỡ nào đi nữa, ông ta cũng phải mạo hiểm để hoàn thành phần trách nhiệm cuối cùng này.
- Thôi cứ quyết định thế đi.
Vương Bân không có do dự quá nhiều, là một nhân sĩ thành công trong xã hội, năng lực tự chủ của ông ta cực kỳ mạnh. Ông ta hiểu được nếu bản thân do dự càng lâu thì càng dễ chùn bước. Chỉ có quyết định nhanh, gọn, dứt khoát thì mới làm được việc.
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của Vương Hải Yến, Vương Bân đã cõng được thi thể của Vương San San lên, sau đó đi ra ngoài.
Đến cuối cùng Vương Hải Yến cũng không ngăn cản nữa, bà ta chỉ khóc và nói nhỏ với chồng:
- Anh đi cẩn thận một chút.
Vương Bân quát nhỏ:
- Nhỏ nhỏ cái miệng một chút. Anh đi đây, em đóng cửa thật kỹ chờ anh, Xong việc anh sẽ quay lại.
Sau đó ông ta dùng một tay dữ thi thể, một tay cầm ngọn nến và đi ra ngoài cửa.
Không có điện cho nên nến là công cụ chiếu sáng duy nhất.
Thế nhưng thứ trong tay ông ta cũng không phải là ngọn quỷ nến có thể xua tan lệ quỷ. Nó chỉ có tác dụng soi sáng con đường phía trước, tránh té ngã mà thôi.
Nhưng việc cõng thi thể của con gái ở trên lưng, cầm một ngọn nến, đồng thời xung quanh lại có thể xuất hiện những thứ khủng bố bất cứ lúc nào khiến cho toàn thân của Vương Bân liên tục run rẩy không ngừng.
Đã làm một nhân sĩ hơn bốn mươi tuổi thành công trong xã hội, vốn dĩ ông ta coi là sẽ không có khó khăn nào có thể đánh bại được ông ta. Nhưng đến hiện tại ông ta đã biết bản thân sai rồi, sai rất lớn là đằng khác.
Dưới sự tập kích của những con quỷ khủng bố, ông ta cũng chẳng khác gì những người còn lại, đều hoảng sợ và tuyệt vọng.
Nếu không phải hiện tại còn có trách nhiệm của một người cha chống đỡ cho ông ta, có lẽ ông ta đã sụp đổ hoàn toàn rồi.