Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 585 - Chương 585: Thi Thể Mỉm Cười

Chương 585: Thi Thể Mỉm Cười

Dương Gian vừa thắp quỷ nến lên, xung quanh cây nến màu trắng lập tức rực lên một ngọn lửa màu đen và tỏa ra ánh sáng màu đen. Vốn dĩ quỷ vực đang bao phủ xung quanh lại bị ánh sáng màu đen không ngừng ăn mòn. Dương Gian bỗng có cảm giác xôn xao khó chịu, khó mà diễn tả thành lời được.

Nó giống kiểu như mắt quỷ đang xao động vì khôi phục nhưng lại e ngại ánh sáng màu đen này.

Cứ như nếu quỷ nến tiếp tục được thắp sáng thì ở đây sẽ có chuyện cực kỳ kinh khủng xảy ra.

Quỷ nến màu trắng là một sản phẩm thất bại khi cố gắng sáng tạo ra quỷ nến đỏ có công năng tốt hơn.

Đây là cây nến có thể hấp dẫn lệ quỷ tiến đến. Tuy nhiên theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thứ này cực kỳ đăc biệt. Đồng thời cũng khá đáng sợ. Nếu thắp nó lên ở trong vùng đất linh dị, thì không ai đoán ra được nó sẽ hấp dẫn những thứ kỳ dị gì tới.

Nếu may mắn, có khả năng nó sẽ hấp dẫn được Triệu Lỗi đến đây.

Nhưng không may mắn thì thứ đến đây sẽ là một thứ khủng bố không biết tên. Mà thứ khủng bố này chắc chắn không phải chỉ có một loại.

Hùng Văn Văn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo tay có hình dạng của nhân vật trong phim hoạt hình. Nó nói với giọng điệu cực kỳ khẩn trương.

- Mười giây, anh không được lừa tôi đâu đấy. Ba mươi giây sau anh nhất định phải dập tắt ngọn nến này.

Sắc mặt Dương Gian tỏ ra nghiêm túc. Hắn không trả lời vì muốn tập trung sự chú ý của bản thân vào xung quanh, cố gắng lưu ý xem có động tĩnh nào không.

Dù đoạn thời gian ba mươi giây không hề dài nhưng ngược lại nó cũng không ngắn. Vậy mà giờ phút này hắn lại cảm thấy đoạn thời gian này giống như được giãn ra vô số lần. Bầu không khí xung quanh lập tức trở nên ngột ngạt, khiến cho người ta không thể nào thở nổi.

Thế nhưng thời gian chỉ vừa mới trôi qua được có 15 giây.

Đột nhiên ở bên ngoài căng tin khách sạn, trong một lối nhỏ xuất hiện tiếng bước chân. Tiếng bước chân này nghe rất nặng, dường như trọng lượng của toàn bộ cơ thể đều dồn hết lên đó. Hơn nữa không có bất cứ tiếng vang nào. Đồng thời tiếng bước chân này xuất hiện cực kỳ đột ngột, nó không hề xuất hiện từ phía xa rồi từ từ đến gần như bình thường mà đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài cửa.

Hùng Văn Văn mở to hai mắt. Trong nháy mắt nó xoay người nhìn về phương hướng của cửa lớn.

Không nghi ngờ gì nữa, tiếng bước chân ở bên ngoài hành lang chính là được truyền đến từ phương hướng này.

Quỷ nến này đã phát huy tác dụng, lệ quỷ nào đó ẩn giấu bên trong khách sạn bị hấp dẫn tới.

Lại thêm 5 giây trôi qua, tiếng bước chân kia đột nhiên dừng lại. Xuyên qua lớp thủy tinh trên cánh cửa tôi tăm của căng tin, hai người mở hồ thấy được một bóng dáng khá cao lớn. Cái bóng màu đen này đột ngột dừng lại và đứng yên ở nơi đó.

Ánh nến màu đen chập chờn.

Không biết là do ánh nến này chiếu rọi nên cái bóng kia là bóng dáng của Dương Gian hoặc Hùng Văn Văn hay ở đó thật sự có một người đứng yên.

- Dương Gian.

Hùng Văn Văn hoảng sợ hét to một tiếng. Nó vô ý thức muốn sử dụng năng lực dự đoán tương lai để đoán chuyện này.

- Ổn định lại đi, đừng có làm loạn, có tôi ở đây rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu, không sao hết. Hiện tại chúng ta đang ở bên trong quỷ vực, không phải thứ gì cũng có thể đi vào bên trong quỷ vực được đâu.

Mặc dù Dương Gian không quay đầu ra sau nhưng nhờ con mắt nằm ở trên ót mà hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ ở bên ngoài. Lúc này ở ngoài cửa đang có một bóng người màu đen cao lớn đang đứng yên ở đó.

Khoảng cách giữa hai bên chỉ là khoảng 10 mét. Đồng thời thứ ngắn cách chính giữa là một cánh cửa không khóa.

Không nghi ngờ gì nữa, thứ này bị quỷ nến hấp dẫn và mò đến đây.

Nhưng trực giác đã nói cho Dương Gian biết thứ này không phải là mục tiêu của hắn. Bởi vì mục tiêu của hắn đang ở trong căng tin, còn thứ này xuất hiện từ bên ngoài căng tin, cả hai không thể nào là cùng một con quỷ được.

Vì vậy Dương Gian không dập tắt quỷ nến mà tiếp tục chờ đợi.

Thời gian tiếp tục trôi qua đến giây thứ hai mươi lăm.

Ngay khi trong căng tin chỉ có hai người Dương Gian cùng Hùng Văn Văn thì đột nhiên có một chiếc ghế lùi ra phía sau một cách quỷ dị.

Cái ghế ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh cực kỳ bén nhọn.

Dương Gian nhanh chóng nhìn về phía phát ra âm thanh kia.

Là vị trí của chiếc bàn ăn lúc này, trước đó bàn ăn không có một ai, chỉ có một cái ghế trống. Nhưng giờ phút này, thứ vừa di động chính là cái ghế kia, trên chiếc ghế này không biết từ khi nào đang có một người ngồi sẵn tại đó.

Đúng thế, hắn không có nhìn nhầm đâu.

Là một người đàn ông, đối phương mang giày da, mặc âu phục nhưng hắn lại không thể thấy rõ khuôn mặt. Nguyên nhân không phải vì mắt quỷ không có tác dụng mà vì người đàn ông này đang cầm một tờ báo, giơ lên và che đi khuôn mặt.

Loại tư thế này…. không lẫn vào đâu được, đây chính là thứ mà hắn muốn tìm.

Con ngươi Dương Gian đột nhiên co rụt lại. Trong nháy mắt hắn muốn buông ra sự áp chế của quỷ day thừng nhằm lợi dụng đặc tính khôi phục của con quỷ giây thừng để giải quyết con quỷ này.

Nhưng còn không đợi hắn ra tay, phía sau liên tục truyền ra tiếng động khiến cho người hắn phải ướt sũng vì mồ hôi lạnh.

Toàn bộ căng tin, mỗi cái ghế, mỗi cái bàn đều đồng loại chuyển động.

Một giây sau, trên những chiếc ghế kia lại có từng người xuất hiện một cách đột ngột. Trang phục của những người này không hề giống nhau, đồng thời nam có, nữa có. Nhưng động tác của chúng lại giống nhau và đều răm rắp một cách đáng kinh ngạc. Đầu tiên đưa hai cánh tay cứng ngắc lên, sau đó mỗi người đều lôi ra một tờ báo và tạo ra hình dáng giống với con quỷ lúc trước. Hắn chỉ vừa dùng mắt quỷ quét qua một lượt liền phát hiện ra trong này có ít nhất hai mươi, ba mươi người.

- Két...

Giờ phút này, có vẻ bóng người cao lớn ở ngoài kia nhận lấy sự hấp dẫn của quỷ nến nên muốn tiến vào đây, cánh cửa bị nó kéo qua một bên.

Thời gian thiêu đốt của quỷ nến đã vượt quá 30 giây quy định của Dương Gian. Bây giờ đã qua bốn mươi giây.

Nếu tình hình mà cứ tiếp diễn như thế này, trong vòng một phút chắc chắn Dương Gian và Hùng Văn Văn sẽ phải đối mặt với một cuộc tập kích vô cùng khủng bố, không cách nào tưởng tượng của lệ quỷ.

"Tiếp tục liều mạng hay rút lui?"

Trên trán Dương Gian toát ra mồ hôi hột vì gấp. Gsiờ phút này trong lòng hắn xuất hiện hai loại ý định khác nhau.

Hoặc là hắn mang theo Hùng Văn Văn liều mạng ở lại chỗ này chịu một đợt. Nếu có thể chịu được thì có lẽ hắn sẽ giam giữ được con quỷ kia. Nhưng cũng có khả năng vì hành động lỗ mãng lần này của hắn mà cả hắn và Hùng Văn Văn đều rơi vào bẫy của lệ quỷ, sau đó chết ở trong chỗ này. Bởi vì khách sạn này đang có một loại bí ẩn quỷ dị nào đó mà hắn không hiểu thấu được, Dương Gian không biết điều này có phải là mầm tại họa tiềm ẩn cực kỳ lớn hay không.

Bình Luận (0)
Comment