Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 65 - Chương 65: Chỉ Là "Xúc Xích" Thôi

Chương 65: Chỉ Là "Xúc Xích" Thôi

Toàn bộ những chứng cớ dường như đang chỉa mũi về phía anh ta.

Dương Gian nhíu mày thật sâu:

- Điều này không thể a, nếu Lưu Cường là quỷ, vì sao mình ở với anh ta lâu như vậy rồi mà không bị tập kích, lúc đó hẳn mình đã thỏa mãn điều kiện tập kích của quỷ mới đúng chứ...

Mặc dù khả năng rất cao Lưu Cường là quỷ nhưng hắn vẫn lo lắng, chỉ đoán mà không thể chắc chắn được, nhất định phải đi điều tra thử một chút mới được.

Với sự hiểu biết của hắn hiện tại đối với con quỷ, hắn cũng có đủ tự tin để đối đầu với nó, Giang Diễm có chút khẩn trương, cẩn thận hỏi:

- Ê, con quỷ kia đi rồi? Hiện tại không sao nữa chứ?

Dương Gian nói:

- Không sao, con quỷ kia đã đi rồi, tạm thời chị đã an toàn.

- Vậy cậu có thể không đè lên tôi được không... Mà thứ kia của cậu đang chọc chọc tôi đó.

Lúc này Giang Diễm đang đưa lưng về phía Dương Gian, gần như là nằm trong lồng ngực hắn.

Dương Gian nói:

- Không có gì, chỉ là xúc xích mà thôi, không phải chị đang đói à, có muốn ăn không?

Giang Diễm hơi kinh ngạc:

- A? Việc này, lúc này? Chuyện này có thể để khi ra ngoài rồi nói được không?

Dương Gian nói:

- Không muốn thì thôi, tôi còn không muốn cho chị đây này.

Giang Diễm do dự một chút, sau đó nói:

- Chuyện này... Cũng được, thế nhưng cậu có thể nhanh nhanh một chút được không? Đừng có lâu quá.

- Chị thật là dài dòng.

Dương Gian bật đèn pin, soi sáng xung quanh, sau đó từ trong túi quần móc ra một cái xúc xích.

- Cầm đi, tôi mua khi đi ăn sáng, tốn ba đồng đấy, xem như chị được lời, thế nhưng chị cũng thật là lợi hại, ma quỷ cũng xuất đã hiện chỗ này rồi mà vẫm còn nhớ lấy cái xúc xích trong túi của tôi.

Giang Diễm nhìn cây xúc xích trong tay, đột nhiên cảm thấy có chút sững sờ, cái này, đây thật sự là xúc xích...

- Chị cầm lấy mà ăn từ từ, tôi muốn ra ngoài.

Dương Gian mở cửa, cầm đèn pin đi ra ngoài.

Hắn soi xung quanh thì chẳng thấy có gì hết, toàn bộ đều yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Thế nhưng hắn có chút sửng sốt khi soi sáng mấy cái phòng WC ở bên cạnh.

Lúc trước, hình như mấy cánh cửa này bị con quỷ kia đụng cho nứt nhưng hiện tại... lại hoàn hảo không sứt mẻ gì.

Mấy cái cửa phòng vẫn đóng kín, không có dấu hiệu vỡ vụn, đâu có phù hợp với khoa học.

- Gặp phải quỷ cũng đã là một chuyện phù hợp với khoa học rồi.

Dương Gian thu hồi ánh mắt, cũng không ngạc nhiên với năng lực này của quỷ.

- Cậu đi đâu? Bên ngoài có quỷ đó, ở lại chỗ này với tôi cùng đợi đến sáng được không?

Giang Diễm cẩn thận từng li từng tý đi tới, tóc cô rối tung, quần áo không chỉnh tề, đang cầm một cây xúc xích trong tay.

Dương Gian nói:

- Tôi còn có chuyện cần phải làm, vất vả lắm mới dò được một số thông tin từ con qủy kia, đương nhiên phải tìm nó để gây sự rồi, mục đích của tôi đến đây cũng là để kiếm tiền. Nếu ông chủ Đường chết, như vậy chuyến đi lần này của tôi sẽ thành công cốc hay sao? Lão ta treo thưởng 100 vạn để giải quyết chuyện ma quỷ, tôi chính là vì cái này mới đến.

Nói xong, hắn cầm đèn pin đi ra WC, Giang Diễm vội vàng theo sau:

- Cậu đi rồi, tôi phải làm gì đây?

Dương Gian quay đầu nhìn cô nói:

- Chị đại à, tôi cũng không phải cha mẹ của chị, không phải vú nuôi của chị, làm sao tôi biết hiện tại chị phải làm gì, nếu không chị cứ đợi ở trong WC? Chờ cho mọi chuyện kết thúc tôi sẽ đến báo cho chị, đến lúc đó chị có thể đi ra ngoài.

Giang Diễm nói:

- Không, như vậy không được, nếu tôi ở trong WC mà con quỷ kia lại đến thì phải làm sao? Với lại cậu có biện pháp để đối phó với con quỷ kia không?

Dương Gian nói:

- Miễn cưỡng có thể xem là có biện pháp đi.

Giang Diễm cầu xin:

- Vậy cậu bảo vệ tôi với.

- Tại sao tôi lại phải bảo vệ chị? Để làm anh hùng cứu mỹ nữ à, chuyện đó phải để cho các anh hùng đi làm, anh hùng thường hay chết sớm nên tôi không muốn làm anh hùng, tôi chỉ muốn làm việc của tôi thôi.

Dương Gian đi vào tầng một của cửa tiệm, dùng đèn pin chiều một vòng xung quanh, Giang Diễm đi theo phía sau túm lấy tay Dương Gian nói:

- Nếu tôi làm bạn gái cậu, cậu bảo vệ tôi được chứ.

Dương Gian nhìn cô và nói:

- Không những chị rất đẹp mà còn rất ngay thơ, ngay cả tên của tôi là gì chị không có biết thế mà lạ muốn làm bạn gái tôi? Sau khi ra ngoài sao biết ai với ai được nữa, không phải chị muốn tôi bán mạng cho chị chỉ bằng một câu nói đó chứ?

Giang Diễm nói:

- Tôi nói thật đó, tôi sẽ không đổi ý.

Dương Gian nói:

- Tôi không tin chị được, với lại làm bạn trai của chị, tôi cũng không được lợi lộc gì, chỉ khiến cho tôi thêm phiền phức, không cẩn thận còn hại chết cả tôi, đồng đội ngu như heo tôi cũng đã từng đụng phải rồi.

Vừa nói, hắn vừa cầm đèn pin chiếu xung quanh, giống như đang kiếm cái gì đó.

Giang Diễm:

- Không đâu, tôi rất thông minh, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu, cậu phải tin tưởng tôi.

Trong nội tâm Giang Diễm gần như sụp đổ, bản thân vốn là kế toán công ty, côcũng được xem như lãnh đạo, cũng xinh đẹp, mặc dù hơi thấp một chút nhưng chân nhỏ, ngực lớn, bình thường có không ít người theo đuổi, thế mà hiện tại bị một tên bảo vệ nhỏ nhoi chê bai.

Mặc dù là thế, Giang Diễm vẫn muốn quấn quýt với tên bảo vệ này, bởi vì cô biết, chỉ có cậu ta mới có thể bảo vệ được cô.

- Tìm được.

Chỉ chốc lát Dương Gian đã dùng đèn pin soi vào một thứ.

Kia là một cái đầu người thối rữa, không ngừng tỏa ra mùi hôi thối.

Chủ nhân của cái đâu này... Ngụy Hiểu Hồng.

Từ trước đến giờ vẫn còn nằm ở chỗ này, không có ai đụng đến.

"Giang Diễm nhìn thấy quỷ là Ngụy Hiểu Hồng, ta nhìn thấy quỷ là Lưu Cường... Cô ta không có lý do gì để lừa mình, mình cũng không thể nào chụp ảnh sai, vậy thì khả năng duy nhất đó là quỷ có thể thay đổi thân phận? Ngụy Hiểu Hồng cũng được, Lưu Cường cũng được, thậm chí có thể là chị Lệ kia hoặc là nhân viên trong cửa tiệm.

"Ai cũng có thể có khả năng là quỷ."

Dương Gian nhíu mày thật sâu.

"Không, hiện tại hẳn là phải thêm ông chủ Đường, quản lý Lý, nhóm người La đại sư vào danh sách tình nghi, dù sao bọn hắn cũng đã ở chỗ này lâu như vậy rồi."

"Muốn tìm ra ai là quỷ, chỉ cần đi đến một nơi là được."

"Phòng giám sát."

Những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay chắc chắn là đã được camera ghi lại, chỉ cần đến phòng giám sát xem hình ảnh liền có thể dễ dàng biết được mọi chuyện.

Dương Gian nói:

- Giang Diễm, chị biết phòng giám sát ở đâu không?

- Ở tầng 5.

Dương Gian nói:

- Dẫn tôi đến đó, tôi bảo đảm chị có thể sống sót rời khỏi đây.

Giang Diễm có chút vui mừng nói:

- Thật không?

Dương Gian nghiêm túc nói:

- Thật, thế nhưng điều kiện là chị phải nghe theo lời của tôi, tôi nói cái gì thì chị phải làm cái đó, nếu vì hoảng sợ mà chị bỏ chạy lung tung, chị có chết tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.

Giang Diễm lập tức thề thốt nói:

- Tôi cam đoan sẽ nghe lời cậu.

Dương Gian nói:

- Hị vọng chị nói được thì sẽ làm được, không phải vì tôi, mà là vì chị, hiện tại đi theo tôi... đến tầng 5.

Bình Luận (0)
Comment