Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 684 - Chương 684: Kế Hoạch 2

Chương 684: Kế Hoạch 2

- Hoảng sợ là một chất xúc tác cực kỳ mạnh mẽ, một khi sự hoảng sợ này lan tràn ở trên thế giời thì xã hội này sẽ phải sụp đổ mà thôi. Lấy ví dụ là chuyện linh dị của quỷ chết đói để nói, mặc dù tôi không biết nhiều về chuyện này, nhưng có bao nhiêu người có thể tiếp nhận được nỗi sợ hãi được mang đến từ chết chóc? Cho nên vì để cân nhắc cho tình huống xấu nhất, chúng ta cần phải chuẩn bị cho nó chu đáo.

- Phải nhân dịp thị trường vẫn còn đang ổn định để hành động, nếu không đến lúc xảy ra chuyện thì chưa chắc có tiền đã làm được việc đâu. Cái này cũng không phải là tôi đang nói điêu.

Vương Bân chậm rãi thuyết trình. Bắt đầu từ chuyện kinh tế toàn cầu, đến tình trạng xã hội, rồi đến việc sinh tồn của mỗi cá nhân. Ông ta từng bước từng bước một nói cho mọi người biết chuyện vốn không có khả năng phát sinh lại xảy ra và có nguy cơ xâm hại đến mỗi người. Từ đó khiến cho ai ai cũng có được cảm giác nguy cơ. Cách ăn nói này của ông ta đủ để đả động bất cứ người thương nhân nào. Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là những người kia phải tin tưởng vào sự tồn tại của chuyện linh dị.

Sau khi nghe xong, Trương Hiển Quý cũng không thể không vỗ tay cảm thán:

- Những lời phân tích cực kỳ đặc sắc. Sau khi nghe phân tích xong, tôi hận không thể đầu từ ngay lập tức vào các mục của ông, đại ca, cậu thấy thế nào?

Hiện tại mọi chuyện ở đây vẫn do Dương Gian làm chủ. Hắn mới là người đáng tin cậy nhất ở trong đám người, chuyện này không có quan hệ đến tuổi tác của hắn, mà chính là hắn có đủ năng lực để xử lý mọi thứ.

Dương Gian nói:

- Kế hoạch không tệ nhưng bố cục có chút nhỏ. Hẳn là khi viết bài luận văn này, chú Vương chỉ cân nhắc đến việc mời hai người đầu tư là tôi cùng chú Trương đúng không?

Vương Bân nói:

- Trước mắt cũng chỉ có Dương Gian cậu cùng với tổng giám đốc Trương là có được loại tư bản hùng hậu này mà thôi.

Dương Gian lắc lắc đầu rồi nói:

- Như vậy không ổn cho lắm, việc chỉ có nhóm người chúng ta tụ họp lại làm cái lò sưởi giữa trời bão là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Ở dưới sự càn quét của cuồng phong thì mấy con thuyền nhỏ như vậy sẽ dễ dàng bị lật úp. Cho nên chúng ta cần phải nghĩ cách để mở rộng quy mô của chuyện này ra. Tốt nhất là chiêu một số người có tiếng nói đến để đầu tư. Dù sao bên trong bản kế hoạch cũng có quá nhiều chuyện, việc chỉ dựa vào mấy người chúng ta đi gánh vác là không ổn. Với lại tôi cũng không có khả năng đi quản lý cái công ty này.

Trương Hiển Quý cảm thấy chuyện này cũng có lý nên nói:

- Tôi có thể tổ chức một buổi tiệc rượu, mời toàn bộ người mà tôi có thể liên lạc đến để tụ họp. Có lẽ trong số bọn họ có không ít người hứng thú với chuyện này. Nhưng việc bọn họ có thể đến đây hay không tôi không dám chắc, vì dù sao chỗ này cũng mới xảy ra chuyện. Hiện tại có rất nhiều người còn đang trốn đi khỏi chỗ này đây.

Dương Gian đột nhiên hỏi:

- Hiện tại người giàu nhất của thành phố Đại Xương là ai?

Trương Hiển Quý trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Hẳn là cậu, dù sao cậu cũng định bán nhà ở với giá một trăm triệu một căn.

-...

Dương Gian nói:

- Tôi nói là ở thời điểm trước kia cơ?

Trương Hiển Quý lại nói tiếp, ông ta hiểu được ý của Dương Gian.

- Là Mã Hữu Tài, công ty của tên kia đã được đưa lên sàn, nhân mạch cũng khá rộng. Thế nhưng sau khi thành phố Đại Xương xảy ra chuyện này, hắn ta chịu không nổi nữa. Giá trị con người đã bị rớt xuống thảm hại. Hiện tại nếu công ty còn không bị phá sản thì coi như hắn ta có bản lĩnh.

Nếu có thể giải quyết được người giàu nhất thành phố Đại Xương trước kia, hắn còn cần phải lo lắng nữa không?

Dương Gian đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen tai.

- Có thể liên lạc với ông ta không?

Trương Hiển Quý nói:

- Đương nhiên là có, trước kia chúng tôi vẫn hay đi ăn cơm với nhau. Công ty của hắn ta vẫn là do tôi nhận thầu xây dựng đây.

Dương Gian nói:

- Vậy nhanh chóng gọi hắn ta trở lại thành phố Đại Xương, tốt nhất là gặp mặt tôi để nói chuyện.

Trương Hiển Quý nói:

- Hẳn là hắn ta còn chưa có rời đi khỏi thành phố Đại Xương đâu. Để tôi mời hắn ta đi ăn một bữa, thuận tiện đưa cả cậu đi theo.

Dương Gian nói:

- Nếu được vậy thì không còn gì tốt hơn. Thế nhưng trước tiên không cần phải làm chuyện này vội, cứ để đó đã. Đây là hợp đồng chuyển nhượng của tòa cao ốc này, tôi định phân ra cổ phần để tặng cho mọi người.

Lời này vừa ra lập tức khiến cho những người khác phải sững sờ.

Giang Diễm ở bên cạnh tỏ ra gấp gáp nói:

- Đang yên đang lành cậu cho tòa cao ốc này làm gì?

Bà đây vất vả lắm mới đánh xuống được nhiêu đó giang sơn, vậy mà tên hôn quân này lại chuẩn bị cho đi rồi.

Dương Gian nói:

- Làm một cái lớp bảo vệ nho nhỏ mà thôi, dù sao không có một ai có thể cam đoan rằng sau này bản thân sẽ bình yên vô sự mãi được. Cho nên việc chia tư sản ở trong tay ra nhiều phần mới có thể yên tâm hơn. Cho dù khi đó tôi có chết đi thì người khác cũng có thể nhờ tư sản kia của tôi mà chiếu cố người nhà giúp tôi.

Trương Hàn ngồi im lặng từ nãy đến giờ là người hiểu rõ câu này của Dương Gian nhất. Kể từ khi chuyện linh dị xuất hiện, không còn bất cứ một ai dám đảm bảo rằng bản thân có thể sống được bao lâu nữa. Nhưng nếu chết đi thì người thân sẽ được chia cho một chút lợi ích từ tòa nhà này. Dù lợi ích này không nhiêu nhưng hiển nhiên chẳngít. Cái này sẽ đủ để đảm bảo cho bọn họ sinh hoạt ổn định. Đồng thời có sự chiếu cố của người khác nên phần lợi ích này không thể nào bị nuốt hết được.

Trương Hàn ngẩng đầu nhìn rồi hỏi:

- Sao hôm nay cậu lại trở nên hào phóng như vậy? Không phải trước đây cậu là kẻ vắt cổ chày ra nước hay sao?

Dương Gian nói:

- Khi kiếm tiền thì đương nhiên phải vắt cổ chày ra nước rồi. Nhưng hiện tại là thời điểm dùng tiền, không thể keo kiệt được. Huống chi đây tôi đang lo trước cho khỏi họa, lưu lại chút đường lui. Sao vậy, anh không muốn à?

Trương Hàn nói:

- Muốn, vì cái gì không muốn chứ. Vợ của tôi vừa mới sinh không bao lâu, con cũng chưa tròn một tuổi. Có trời mới biết được sau này sẽ xảy ra thêm chuyện gì, nên nhân lúc còn sống mà lưu lại cho đời sau ít đồ. Chỉ sợ là cậu không nỡ cho mà thôi.

Dương Gian nói:

- Chú Vương, ý chú thì sao?

Vương Bân ngượng ngùng cười một tiếng:

- Cái này có chút không tốt, dù sao cậu cũng đưa không cho chúng tôi, nên nếu nhận lấy thì có chút ngại...

Dương Gian nói:

- Vậy cứ quyết định thế đi.

- Tôi, tôi, tôi nữa, tôi cũng phải có phần.

Giờ phút này Giang Diễm làm ra biểu lộ sắp khóc, cô vội vàng nắm lấy cánh tay của Dương Gian và nói. Cô thực sự sợ tên gia hỏa này bị bệnh, sau đó chia mọi thứ cho người ngoài hết sạch, không chịu để lại cho cô.

Dương Gian nhìn cô một cái rồi nói:

- Yên tâm đi, chị cũng sẽ có một phần.

Nghe hắn nói như vậy, bộ dạng khóc không ra nước mắt của Giang Diễm mới tốt hơn được một chút. Sau một hồi thảo luận, Dương Gian đã đưa ra được danh sách cổ đông mới của tòa cao ốc.

Trương Hàn, Vương Bân, Giang Diễm, Trương Vĩ, còn có hắn. Thậm chí Trương Lệ Cầm cũng có một phần nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment