Nguyên nhân ông ta có thể sống sót đến giờ không phải do cầu nguyện, tất cả đều nhờ Dương Gian cứu ông ta.
Dương Gian nói:
- Ông chủ Đường, ông đừng giả chết nữa, tranh thủ ra quyết định đi, không nên coi lời vừa rồi của tôi như gió thoảng bên tai. Mấy người các người chỉ an toàn tạm thời thôi, nếu thanh toán phí dịch vụ thì tôi có thể đảm bảo các người ai cũng có thể sống sót rời đi nơi này.
Lúc này ông chủ Đường mới dám hé mắt ra, thế nhưng sau khi thấy đám người hôi thối xung quanh, ông ta cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
Dương Gian đứng ở bên cạnh nói:
- Nhìn sang đây này, ông chủ Đường, ông cảm thấy thế nào?
Ông chủ Đường thở phào một hơi khi biết Dương Gian vẫn còn sống.
- Cậu có thể đảm bảo tôi còn sống mà thoát khỏi đây hay sao?
Dương Gian nói:
- Này là ông chủ Đường đang hoài nghi trình độ nghiệp vụ của tôi à? Ông phải nghĩ một chút, lúc nãy là ai cứu ông, đúng không, ông đừng đứng lên, tạm thời cứ nằm đó đi, như vậy sẽ an toàn hơn.
Nghiêm Lực ở bên cạnh cũng chen vào:
- Đừng thấy hắn còn trẻ, hắn là Cảnh sát Quốc tế phân khu Châu Á, là người thuộc biên chế của quốc gia. Lời nói của hắn cũng rất đáng tin, hiện tại ngoài hắn ra không có một ai có thể đảm bảo cho tính mạng của ông được, trước đó ông cũng thấy rồi mà, chuyện đã đến mức này, đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi.
- Cho nên tôi đề nghị ông nên để cho Dương Gian bảo vệ ông thoát khỏi đây, đương nhiên nếu như ông vẫn keo kiệt thì cứ coi như tôi chưa nói gì.
Anh ta muốn một lần làm người tốt nên thuận nước đẩy thuyền, nhường mối làm ăn này cho Dương Gian.
Dù sao anh ta cũng không có năng lực nhận vụ này.
- Thế nào? Suy nghĩ kỹ đi, tôi sẽ không cho các ngươi quá nhiều thời gian đâu, nếu quá 10 phút mà mấy người vẫn chưa có quyết định xong, tôi lập tức rời khỏi đây.
Dương Gian cầm lấy di động ra xem thời gian, hắn không thể chờ đến khi trời tối.
Một khi trời tối, nơi này sẽ nguy hiểm gấp đôi, toàn bộ tối thui không thấy thứ gì, điều này cũng tương tự như tiến vào quỷ vực.
Ông chủ Đường cẩn thận từng li từng tý hỏi:
- Anh bạn Cảnh sát Quốc tế, phí dịch vụ của cậu là bao nhiêu? 500 vạn có đủ không vậy?
Dù sao tiền này ông ta cũng định cho Nghiêm Lực, nếu cho thanh niên Cảnh Sát Quốc tế trẻ tuổi này được thì tốt hơn, dù sao người ta cũng là cảnh sát, có thân phận, kết giao được với những người này chỉ có tốt không có xấu.
Mặc dù có chút đau xót khi bỏ ra 500 vạn nhưng nếu so sánh với tính mạng thì ông ta sẽ chọn tính mạng.
Mắt Dương Gian sáng lên:
- Cũng được, 500 vạn thì 500 vạn.
Đúng là phải cho ông chủ Đường chịu chút cực khổ, sợ hãi mới có thể nói chuyện giá tiền dễ dàng được. Nếu trước đó hắn vừa gặp mặt đã bàn giá thì chưa chắc ông ta đã tin, hơn nữa giá cũng không cao như thế này.
Dương Gian nói:
- Vậy được rồi, trước trả tiền, sau đó làm việc, đây là phong cách của tôi, nếu không có chuyện gì nữa, hiện tại có thể bắt đầu trả tiền.
Ông chủ Đường lập tức đáp ứng:
- Không, không có chuyện gì nữa.
Ông ta là ông chủ của một cửa tiệm tạp hóa tổng hợp lớn như thế này, trong chốc lát lấy ra 500 vạn là chuyện dễ dàng.
Dương Gian lại nói:
- Ông, đúng là tôi đang nói ông, quản lý Lý, ông đừng có giả ngu giả điếc, ông chủ Đường đã dùng 500 vạn mua tính mạng ông ta, vậy ông mua tính mạng của ông bao nhiêu? Đừng có nghĩ tôi sẽ miễn phí đưa mấy người ra ngoài, nếu không trả tiền tôi sẽ vứt các người lại đây.
Sắc mặt quản lý Lý biến đổi ngay lập tức, ông ta nhìn về phía Dương Gian, cầu khẩn:
- Tôi, tôi không thể nào lấy ra 500 vạn được, tôi chỉ có 50 vạn... Tôi chỉ là một người quản lý lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được.
- Từ trong mắt ông tôi đã nhìn thấy được sự đối trá nhưng ai lại bảo tôi là người tốt chứ, trước đó ông có mắng tôi nhưng người như thôi sao lại tính toán với ông mấy chuyện đó, đúng không? Thôi thế này đi, ông vào mạng mở số tài khoản ngân hàng của ông ra, nếu dưới 50 vạn thì tôi sẽ lấy từng đó tiền, nếu cao hơn 50 vạn, một là ông dùng toàn bộ số tiền đó trả phí dịch vụ cho tôi, hai là cầm nó và nằm đây chờ ai đó đến cứu ông.
Dương Gian làm bộ dạng nghiêm túc, nhìn ông ta và nói:
- Tôi là người tốt, rất công bằng trong mọi chuyện, tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho ông, cũng sẽ không có hẹp hòi, lợi dụng việc công báo thù tư, ông có thể yên tâm.
Trong lúc nhất thời quản lý Lý không biết phải làm gì, chỉ trợn tròn mắt nhìn hắn.
- A?
Dương Gian nói:
- Đừng có lề mề nữa, nhanh lấy tiền, không lấy được tiền, tôi sẽ dẫn mỗi ông chủ Đường đi thôi.
- Cho, tôi cho cậu tiền còn không được hay sao?
Quản lý Lý khóc không ra nước mắt, ông ta đưa điện thoại cho Dương Gian kiểm tra.
Dương Gian mở ra ứng dụng ngân hàng, kiểm tra tiền tiết kiệm của ông ta, sau khi thấy số tiền cũng không khỏi tấm tắc nói:
- Quản lý Lý, ông thật đúng là có tiền, hơn 180 vạn, những người giàu như ông bên trong thẻ đều nhiều tiền như thế này hay sao? Đúng là nghèo như tôi thì chẳng bao giờ hiểu nổi nhưng bây giờ phải phiền ông chuyển khoản cho tôi rồi.
Nói xong, Dương Gian trả điện thoại lại cho quản lý Lý.
- Tên gian thương, cậu ta là một tên gian thương, trực tiếp tăng giá, đây chả khác gì đang vơ vét tài sản.
Quản lý Lý nghĩ thầm trong lòng, ông ta muốn mắng tên bảo vệ trước mặt nhưng không dám mở miệng, cũng không còn cách nào khác, ông ta đi cửa sau vơ vét của tiệm tạp hóa tổng hợp nhiều như vậy, xem ra hôm nay để Dương Gian được lợi.
Không có tiền còn có thể kiếm, không có mạng thì cái gì cũng không có, cuối cùng không còn cách nào hơn là ông ta phải trả tiền.
Sau khi lấy được tiền, ánh mắt Dương Gian lại hướng tới vị La đại sư, hắn đi qua, có chút kích động cầm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của La đại sư, nói với lão ta:
- Đại Sư, hôm nay may mắn có ông, ý nghĩ đóng cửa của ông thật hay, chẳng những hại chết mấy người đồ đệ của mình, còn có thể hại chết thêm mấy nhân viên trong cửa hàng. Ngay cả bản thân ông cũng khó thoát khỏi cái chết, lần đầu tôi chứng kiến có người có thể tự tìm đường chết đến mức này, đúng là mở mang tầm mắt.
Dương Gian giơ một ngón cái lên với La đại sư.
- Vì hành động khóa cửa thông minh của ông lúc trước, tôi sẽ đặc biệt chiếu cố cho ông...
Nếu không phải lão ta khóa cửa để tố pháp thì mọi chuyện đâu có phiền phức đến thế này đâu, toàn bộ đều có thể chạy ra ngoài, không cần chết nhiều người như vậy.
- Ta, ta...
Sắc mặt La đại sư trở nên vô cùng quái dị, lão không biết nên sợ hãi hay là tức giận nữa, sau nửa ngày, lão mới hậm hực trả lời:
- Hiện tại trên người tôi chỉ có hơn 300 vạn, còn lại tôi đã cất trong két sắt rồi, tôi sẽ đưa hết cho cậu, cậu chỉ cần mang tôi ra khỏi đây là được, chuyện lúc trước là do tôi sai, tôi chân thành xin lỗi cậu, có được không?