Dương Gian và Trương Phân nói rất nhiều với nhau, chủ yếu là về chuyện nhà họ.
- Con trai, nghe nói Đại Xương vừa bị ô nhiễm hóa chất gì đó, náo rất lớn, có phải thật không?
Trương Phân có chút thần bí hỏi:
- Mẹ nghe nói giống y như đánh trận vật, gì mà có máy bay rồi xe bọc thép lum la.
-...
Dương Gian thật không biết mẹ mình nghe được mấy tin lá cải này từ đâu. Gì mà đánh trận kia chứ, chẳng lẽ trên mạng có người thích tung tin giả dữ vậy à?
- Không phải đánh trận, cụ thế có chuyện gì thì con không biết. Lúc đó trường học cho nghỉ, con và bạn học được chuyển ra khỏi thành phố để lánh nạn.
Dương Gian nói dối.
Trương Phân giật mình hỏi:
- Khó trách mẹ không gọi được cho con. Tất cả những gì mẹ biết đều do đọc bó cả. Vậy Đại Xương đã khôi phục bình thường chưa con? Con đi học thế nào rồi, sao lại tới đây được?
- Học không được mẹ ạ, trường học đóng cửa cả rồi. Bây giờ con muốn đi học cũng chẳng được.
Dương Gian bất đắc dĩ nói.
- Như vậy sao được, trường con mặc kệ không quản à?
Trương Phân kinh ngạc nói.
Dương Gian:
- Họ lo không nổi. Có rất nhiều trường học đều giống trường con, trừ phi chuyển đi nơi khác mà thôi. Có điều hiện tại đã qua mất thời gian thi đại học, có muốn chuyển đi cũng phải học lại một năm thôi. Chi bằng chờ trường học tiếp tục dạy lại vậy.
- Cũng được, nhưng không được bỏ lỡ việc học, học lại một năm thì học lại một năm đi.
Trương Phân gật đầu nói.
Dương Gian:
- Đúng rồi, gần đây con và bạn học hùng hạp làm ăn, mở một công ty. Vận khí không tệ nên kiếm được ít tiền. Đợi một thời gian nữa, mẹ trở lại Đại Xương làm việc cho con đi?
Dương Gian cảm thấy hiện tại Đại Xương an toàn hơn Đại Kinh nhiều. Hắn có đủ năng lực để bảo vệ mẹ mình.
Kế hoạch đội trưởng khiến Dương Gian đánh hơi được không ít nguy hiểm nên muốn chuẩn bị trước.
- Nghỉ việc? Sao được chứ, công việc của mẹ là rút thưởng mới được đó. Một vạn chỉ có một, tiền lương cao, phúc lợi tốt, sao phải nghỉ việc chứ?
Trương Phân lắc đầu:
- Tuy con và bạn học lập nghiệp là chuyện tốt nhưng trong tương lai gần chưa chắc kiếm được gì nhiều. Còn chẳng bằng mẹ làm việc ở đây.
Trương Phân nghĩ con mình làm ăn chỉ là công việc nhỏ học hỏi thêm mà thôi, thằng bé có thể tự nuôi sống bản thân đã không tệ rồi. Hiện tại bà không muốn mất công việc tốt thế này.
- Chuyện này để bàn sau đi.
Dương Gian cười cười, không muốn ép buộc mẹ mình.
- Con còn chưa nói con tới đây bằng cách nào?
Trương Phân lại hỏi.
Dương Gian:
- Còn sao nữa, chẳng phải con và bạn con mở công ty à. Lần này cần đi công tác ở nơi đây.
- Để làm gì?
Dương Gian suy nghĩ một chút rồi nói:
- Kiếm nhà đầu tư.
- Con còn nhỏ thế này thì ai dám tùy tiện đầu tư cho con chứ?
Trương Phân khó tin nói.
Dương Gian thấp giọng đáp:
- Bạn học con có quan hệ nên không khó lắm. Có được khoản đầu tư này công ty sẽ phát triển tốt, đến lúc đó cả nhà chúng ta phát tài rồi.
Nghe tới phát tài, Trương Phân lập tức nở nụ cười:
- Vậy con phải cố gắng đấy, hảo hảo nắm chắc cơ hội.
Hai mẹ con nói qua nói lại một hồi. Dương Gian nghĩ nát óc mới bịa ra vài lý do để giải thích cho mẹ hắn, miễn cưỡng cũng che giấu được.
Vì hiện tại đang vào giờ làm việc, Trương Phân cũng ngại nghỉ lâu. Bà thấy con trai sống tốt liền an lòng. Còn Dương Gian, hắn không hỏi nhiều về công việc của mẹ mình, chỉ dặn dò cẩn thận đừng để bị lừa, chú ý an toàn và giữ gìn sức khỏe mà thôi.
Sau khi tiễn mẹ vào phòng làm việc, Dương Gian mới nói chuyện với quản lý nơi đây.
- Dương Gian, cậu nhìn thử xem, có hài lòng với chỗ này không?
Vị quản lý cười lấy lòng dò hỏi:
- Phúc lợi của công ty rất tốt, tuyệt đối không để bất kỳ người thân nào của các vị thiệt thòi.
Dương Gian nói:
- Giúp tôi một chuyện.
- Khách khí rồi, mời cậu nói.
Khuôn mặt quản lý là tươi cười tươi, cẩn thận nói.
Dương Gian nói:
- Qua mấy ngày nữa kiếm cớ đuổi việc mẹ ta, cụ thể phải làm khi nào thì đưa tôi danh thiếp của anh, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc.
- Này này… Có phải cậu có gì không hài lòng chăng? Chúng tôi có thể cải thiện,
Quản lý hơi kinh ngạc đứng lên.
Dương Gian nói:
- Nơi này rất tốt, có điều muốn dẫn mẹ tôi về hồi Đại Xương, không được à?
- Tất nhiên là được, có điều việc này tôi không làm chủ được, cần phải xin chỉ đạo của cấp trên.
Quản lý nhỏ giọng nói.
- Vậy anh cứ xin đi, có vấn đề gì gọi cho tôi.
Dương Gian nói.
- Được rồi.
Dương Gian xử lý xong chuyện này mới rời đi.
Dựa vào kế hoạch có sẵn, khi rời khỏi Đại Kinh Dương Gian sẽ dẫn mẹ hắn theo. Đương nhiên việc này cũng cần có lý do chính đáng. Hắn cần nghĩ biện pháp giải quyết tình huống trước mắt. Bằng không có khi hắn phải từ chức mất, phải chuẩn bị đầu đủ.