Ở một khu vực nào đó bên ngoài thành phố Đại Kinh. Mười mấy chiếc xe đặc thù đang đỗ lại ở trước cổng chính của một khu vực nào đó.
Kể từ giờ trở đi, ít nhất đám người Dương Gian phải huấn luyện ở chỗ này bảy ngày. Dù hiện tại hắn đã trở thành người phụ trách của thành phố Đại Xương nhưng đây là quy củ của tổng bộ nên cũng không tốt để vi phạm.
"Mà thôi, cứ coi như là đang đi nghỉ dưỡng mấy ngày vậy."
Mang theo ý nghĩ như vậy Dương Gian đi xuống xe, đồng thời không quên căn dặn Trương Lôi.
- Tốt nhất cậu nên giữ bí mật về những thông tin có liên quan đến chiếc đinh đóng quan tài. Mặc dù những cái đó không quá quan trọng đối với tôi nhưng nó sẽ mang đến một số phiền phức không cần thiết cho cậu đó.
Trước đó, hai người đã ở trong xe tìm tòi ta một số tin tức mờ mịt của chiếc đinh đóng quan tài.
Bởi vì không biết chuyện này là tốt hay là xấu, cho nên hắn cảm thấy vẫn nên ẩn giấu đi.
Trương Lôi gật gật đầu một cách cứng ngắc.
- Tôi hiểu mà, có nói ra chuyện này cũng chẳng thu được chỗ tốt nào, nhưng ngược lại nó có thể mang đến phiền toái.
Ai cũng có thể nghĩ ra được giá trị của món đồ xử lý được chuyện linh dị cấp S là bao nhiêu lớn. Nếu hiện tại Trương Lôi nói ra bản thân đã từng thấy được thứ này, nói không chừng người khác sẽ điên cuồng khai quật bí mật của hắn ta. Đến khi đó dù hắn ta có nói là không biết thì cũng không ai tin. Mỗi một ngự quỷ nhân đều sẽ ẩn giấu một vài bí mật có liên quan đến bản thân, đây là điều thường thấy.
Vừa mới xuống xe, hắn đã thấy Trầm Lương tươi cười đi đến. Dường như hắn ta đã sớm chờ đợi ở chỗ này.
- Dương Gian, hai ngày này nghỉ ngơi thế nào rồi. Cậu có đi tham quan du lịch xung quanh thành phố không? Ở trong thành phố Đại Kinh vẫn còn có một số địa điểm không tệ để du ngoạn đó.
Dương Gian nghi ngờ hỏi:
- Đội trưởng Trầm, có vẻ như anh đang rất rảnh rỗi nhỉ? Sao đi đâu tôi cũng trông thấy anh vậy?
Trầm Lương cười nói:
- Đâu có, tôi phải cực lực bớt chút thời gian đến đây đó, dù sao lần trước tôi cũng đã đáp ứng làm việc đó cho cậu rồi mà. Đi theo tôi, trước tiên tôi sẽ dẫn cậu đi gặp một người, sau đó lại đưa cậu trở về căn cứ huấn luyện.
Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi, hắn biết Trầm Lương đang muốn dẫn bản thân đi gặp ai.
Vương Tiểu Minh.
- Hiện tại luôn à?
Trầm Lương nói.
- Chẳng lẽ cậu còn định đợi thêm mấy năm hay sao? Giáo sư Vương không phải là người mà ai cũng có thể hẹn bất cứ lúc nào đâu. Chứ đâu phải như cậu, lại có thể hẹn với ngài ấy một mình một ngày như thế này.
- Tốt lắm.
Mặc dù Dương Gian cảm thấy thời cơ vẫn chưa được tốt, nhưng cũng cảm thấy bản thân nên đến gặp Vương Tiểu Minh một lần.
- Trương Lôi, tôi đi trước một bước, tý nữa gặp lại sau.
Dương Gian chào hỏi một tiếng, sau đó cầm hành lý bước đi theo đằng sau Trầm Lương.
Vị trí hẹn ước với Vương Tiểu Minh cũng không xa.
Bên trong một tòa cao ốc nằm bên cạnh căn cứ huấn luyện, khu vực này giống như khách sạn được dùng để tiếp đãi nhân viên đặc thù vậy.
Xe dừng lại ở trước cửa của tòa cao ốc, Dương Gian lập tức chứng kiến thấy phía trước có một số chiếc xe chuyên dụng đã đỗ lại ở đó.
Trầm Lương xuống xe, đưa tay chỉ chỉ về một vị trí ở đằng sau tòa cao ốc rồi nói:
- Giáo sư Vương ở đằng sau, lần này ngài ấy chỉ định gặp một mình cậu, cho nên tự cậu đi qua đó đi.
Ở trên mảnh đất trống đằng sau tòa cao ốc có dựng một chiếc lều vải tạm thời, ở bên trong có bày một cái bàn và vài cái ghế. Ở trên ghế có một người thanh niên tuổi chừng hai lăm hai sáu, mặc áo khoác màu trắng đang ngồi. Cái đầu của người này hơi ngẩng, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm ở phía xa xa, dương như đang thất thần, lại giống như đang tự hỏi cái gì đó.
Ở nơi xa có không ít nhân viên bảo an đang canh gác ở xung quanh, Thiếu tướng của bộ đội đặc chủng, Lý Quân cũng đang đứng ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc, đồng thời lưu ý đến bất cứ động tĩnh nào ở xung quanh đây.
Ánh mắt Dương Gian hơi động, sau đó sải bước đi về phía trước.
Khi hắn bước đến gần, Vương Tiểu Minh lập tức nghe được tiếng bước chân, hắn ta chậm rãi thu hồi ánh mắt, hơi cúi cúi đầu, rồi nhìn về phía Dương Gian.
- Nghe Trầm Lương bảo là cậu muốn gặp tôi?
Giọng nói của Vương Tiểu Minh vẫn bình tĩnh, không lạnh không nhạt.
Dương Gian nhìn nhìn xung quanh rồi bảo:
- Có vẻ như anh cũng muốn gặp tôi, nếu không cũng không thể nào bày đặt được trận hình như thế này được, đồng thời còn tốn thời gian ngồi ở đây chờ tôi.
Vương Tiểu Minh đưa tay chào một cái rồi nói:
- Ngồi đi, đúng là tôi có một số việc cần nói chuyện với cậu.
Dương Gian cũng không khách khí mà ngồi xuống.
Thế nhưng ngay khi hắn vừa mới ngồi xuống, thì Vương Tiểu Minh lại đột ngột nói ra:
- Nếu tôi tính không sai thì có lẽ thân thể của cậu đã xảy ra chuyện rồi đúng không?
Dương Gian vừa mới ngồi xuống ghế, khi nghe vậy sắc mặt hắn không khỏi co lại, thiếu chút nữa phải đứng dậy.
Dương Gian trầm giọng nói:
- Lời này của anh là có ý gì?
- Cái đó cũng không phải điều gì khó khăn để đoán được, lần phục sinh quỷ dị kia của cậu không được hoàn mỹ. Lúc trước tôi cũng đã nhận ra được ngay khi cậu xuất hiện trở lại. Mà cơ năng thân thể của con người thường rất yếu đuối, chỉ cần nó có một chút vấn đề là sẽ càng ngày càng trở nên ác liệt. Cho nên tôi cảm thấy kể từ khi chuyện linh dị của thành phố Đại Xương kết thúc đến nay, cực hạn thân thể của cậu đã đến, nó sẽ xảy ra vấn đề.
Vương Tiểu Minh nói chuyện rất chậm, rất rõ ràng:
- Ngự quỷ nhân có vấn đề về thân thể cũng không phải chỉ có một mình cậu đâu, có rất nhiều người đều xảy ra những chuyện tương tự. Nhưng cậu lại khăng khăng muốn gặp nên tôi đoán việc thân thể chuyển biến xấu của cậu sẽ mang đến cho cậu một số phiền phức cực lớn.
- Ví dụ như... Lệ quỷ lại bắt đầu có dấu hiệu khôi phục. Cho nên, mục đích đến đây của cậu là muốn tôi xử lý nó giúp cậu.
Dương Gian nói:
- Tôi chỉ là muốn nhanh chóng nếm thử hết tất cả những con đường tắt có thể giải quyết được vấn đề của bản thân mà thôi.
Vương Tiểu Minh nhìn hắn và nói:
- Nói như vậy có nghĩa sự tồn tại của tôi chỉ là một trong nhưng lựa chọn của cậu, cậu cảm thấy lựa chọn phương pháp này là dễ nhất, cho nên mới tới tìm tôi. Vậy những cách khác mà cậu định làm là cái gì? Hoặc là cậu cảm thấy thứ kia đã không đáng để cậu dựa vào?
Sắc mặt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
- Anh đang định lừa tôi nói ra thông tinh hay sao?
Nói chuyện với loại người có IQ cao như tên này, chỉ dăm ba câu thôi mà hắn ta đã có thể moi móc được những tin tức hữu dụng từ trong miệng của hắn. Những suy đoán lớn mật cùng thăm dò nho nhỏ là đã có thể xác định rất nhiều tin tức liên quan của hắn. Nếu cứ tiếp tục nói chuyện với loại người như thế này, chẳng mấy chốc mà bí mật của hắn sẽ không còn là bí mật nữa.