Chương trình học của căn cứ huấn luyện được sắp xếp khá căng thẳng. Dương Gian vừa mới nghe xong vị Bạch giáo sư kia giảng bài, ngay cả mông còn ngồi chưa có ấm chỗ thì đã bị huấn luyện viên của căn cứ kéo đi luyện tập bắn súng vào bia, cùng học tập cách sử dụng một số vũ khí cơ bản.
Không có yêu cầu phải thuần thục nhưng ít nhất cũng cần phải biết nó sử dụng như thế nào.
Dù sao trong đây cũng có rất nhiều người trước đây có thận phận chỉ là người bình thường, cả đời chưa tiếp xúc với súng ống. Mà hiện tại trên thân của những người này đều có mang theo súng, cho nên tiết học này rất quan trọng.
Quanh đi quẩn lại đến tận chạng vạng tối thì cả đám mới học xong, có một số người đã mệt mỏi đến độ đứng không nổi.
Nhưng đây mới chỉ là ngày đầu tiên, ngày mai lịch học vấn sẽ khít lìn lịn như ngày hôm nay. Nhưng đối với Dương Gian mà nói, những thứ này không có quá nhiều tác dụng đối với hắn. Tuy nhiên đối với những người khác thì nó lại khá quan trọng. Lần huấn luyện này có thể khiến cho một người bình thường có thể trở thành một vị Cảnh sát Quốc tế có năng lực và có một số tri thức chuyên nghiệp.
Dù có chút bất đắc dĩ, hiện tại là thời kỳ đặc thù cho nên hắn cũng không thể nào quan tâm đến nhiều chi tiết như vậy.
Trên sân tập bắn, Trương Lôi nhìn thấy Dương Gian đang thay đạn một cách máy móc, đang cầm khẩu súng lục trong tay thì hỏi:
- Dương Gian, anh không đi nghỉ ngơi à?
Tiếp đó có mấy tiếng súng vang lên liên tục, cánh tay còn chưa đưa ra hết đã hơi lắc một cái, toàn bộ viên đạn đều bay trúng hồng tâm ở phía xa xa.
- Nếu đã đến đây thì chơi cho nó tốt vào, cái gì mà nghỉ ngơi, mấy cái đó lúc nào làm chả được.
Dương Gian quay đầu nhìn hai rương đạn ở bên cạnh rồi nói tiếp:
- Tôi định tập bắn súng lục đến tận sáng mai, cậu có hứng thú thì thử một lần đi.
Không có giới hạn cung cấp đạn dược, chỉ cần có đầy đủ tinh thần, thì mỗi một vị tham gia khóa huấn luyện đều có thể tiếp tục luyện tập như vậy ở đây.
Trương Lôi thả khẩu súng ở trong tay xuống sau đó nói:
- Tôi đối với cái này không hứng thú cho lắm, mấy thứ này chẳng có tác dụng gì cho việc xử lý chuyện linh dị cả. Ngược lại tôi khá thích những lý luận của vị Bạch giáo sư kia.
Dương Gian nói:
- Những lý luận đó khá thú vị, cũng khá đầy đủ rồi. Tôi cảm thấy đến một lúc nào đó hẳn là tổng bộ sẽ cho tuyên truyền ra bên ngoài. Cũng không biết đến lúc đó đám người chúng ta sẽ được đóng vai thành nhân vật nào, hoặc là chúng ta căn bản không thể nào sống sót cho đến lúc đó.
- Thứ đó chỉ là những lý luận có chút thú vị mà thôi, nó không thể nào thay đổi được sự tàn khốc thực sự, thứ chúng ta nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, cho nên không cần phải quá để ý đến nhiều điều như vậy.
Bất chợt hắn dừng tay lại rồi nhìn về phía Trương Lôi mà hỏi:
- Với trạng thái hiện tại, cậu cảm thấy bản thân còn có thể sống thêm được bao lâu?
Trương Lôi trầm mặc một chút rồi nói:
- Nếu không thể nào khống chế con lệ quỷ thứ hai, như vậy tôi chỉ còn có thể sống được nhiều nhất là hai tháng. Cũng may lần này tổng bộ đồng ý phân cho tôi một cái danh ngạch để tôi nếm thử khống chế con lệ quỷ thứ hai.
Dương Gian nói:
- Nói vậy là cậu định đánh cược một ván.
Bởi vì hiện tại phương pháp khống chế con quỷ thứ hai của tổng bộ cũng không có thành công 100%. Mặc dù sau khi tìm tòi nhiều phương diện thì có nâng cao tỷ lệ thành công rồi, nhưng cùng lắm cũng chỉ là 50%, mà đến mức này thì tỷ lệ rất khó tăng lên nữa.
Một khi thất bại cũng chính là lúc lệ quỷ khôi phục lại.
Thế nhưng khi nếm thử khống chế lệ quỷ thứ hai, hẳn là tổng bộ phải đưa ra hết toàn bộ thủ đoạn để đề phòng, nhằm đảm bảo dù có thất bại thì nó cũng không biến thành một chuyện linh dị.
- Nếu vậy anh cứ tiếp tục huấn luyện đi, tôi không làm phiền anh nữa.
Trương Lôi nhìn thấy bộ dạng muốn chuyên tâm huấn luyện của Dương Gian thì cũng không muốn quấy rầy hắn nữa. Với lại hắn ta cũng mệt mỏi rồi, cho nên cần về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Dương Gian cũng không phải là đang chuyên tâm tham gia huấn luyện.
Mặc dù tay của hắn thì đang không ngừng thay đạn, luyện tập kỹ năng bắn súng, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ đến những cái khác.
Tình hình của Trương Lôi không ổn, đồng dạng tình trạng của hắn cũng đang không xong.
Mà hắn lại không giống với Trương Lôi, hiện tại hắn đã là ngự quỷ nhân khống chế hai con quỷ, đồng thời còn có một con bị chết máy. Cho nên phương pháp để vượt qua vấn đề bị lệ quỷ khôi phục lại càng thêm phức tạp. Một phần hắn cần phải tiêu trừ những ảnh hưởng do quỷ ảnh mang lại đối với thân thể, đồng thời lại phải áp chế sự khôi phục của mắt quỷ.
Chỉ cần hắn bước sai một bước trên con đường này thôi, Dương Gian đảm bảo bản thân sẽ chết ngay tại chỗ mà không thể làm gì khác.
Hoặc là bị quỷ ảnh khống chê, hoặc là chết vì mắt quỷ khôi phục.
"Lời nói của tên kia không phải không có lý, ngay từ khi mình sử dụng phương pháp của tấm da màu nâu để thực hiện việc phục sinh thì mình đã bị nó lợi dụng, đi vào bên trong một cái bẫy rồi."
Sắc mặt Dương Gian có chút âm trầm, khẩu súng lục trong tay tóe lên ánh lửa, bắn ra bốn phía. Giống như hắn đang định dùng cách này để phát tiết những điều kìm nén trong nội tâm.
"Hoặc là tiếp tục thực hiện theo phương pháp của tấm da màu nâu, hoặc là cự tuyệt phương án của nó."
"Nhưng nếu cứ như vậy mình sẽ không có khả năng giải quyết được triệt để vấn đề của bản thân. Bởi vì tình hình hiện tại của mình quá phức tạp, sau khi thí nghiệm của Vương Tiểu Minh bị thất bại thì nó càng phức tạp hơn."
Lợi dụng quan tài quỷ để đem người chuyển hóa thành lệ quỷ, nếu một khi loại thí nghiệm này thành công, nó sẽ mang đến những ảnh hưởng nghiêng trời lệch đất.
Vương Tiểu Minh có thể chỉ dựa vào trí tuệ của một người bình thường mà đi đến bước này, thì đó đã là không hề tệ rồi.
Tiếc là thí nghiệm kia lại thất bại. Mà thất bại này cũng triệt để phá hỏng đi một con đường của Dương Gian.
Phương pháp còn lại là lợi dụng tấm da màu nâu đang bị bít kín một tầng bóng ma, vì việc chế tạo mặt quỷ Đồng Thiến lần trước đã khiến cho hắn sợ hãi.
Hắn không thể tiếp tục sử dụng phương án của tấm da màu nâu.
Dù phương pháp mà nó đưa ra có hiệu quả đi nữa, thì cũng không có một ai dám cam đoan ở bên trong nó có cất dấu loại bẫy rập đáng sợ nào không? Nếu một khi không cẩn thận đạp trúng bẫy, vậy Dương Gian sẽ chết. Đồng thời phương án của nó cũng không có tỷ lệ thành công 100%.
Sự tồn tại của bẫy rập cùng với xuất hiện tỷ lệ thất bại đã khiến cho Dương Gian không dám đánh cược.