Lý Quân bình tĩnh nói:
- Có lẽ việc con quỷ kia đi ra ngoài không phải là do sai lầm của giáo sư Vương ngài, mà do có người nào đó thả nó ra.
Lý Quân cũng từng xử lý qua không ít chuyện linh dị, đối với chuyện linh dị hắn ta vẫn có năng lực phân tích.
Vương Tiểu Minh nói:
- Cái này có quan trọng không? Là do có ai đó thả nó ra cũng được, hay do chính tự thân nó thoát ra cũng được. Tóm lại lúc ấy chúng ta có cơ hội đem vật kia vây chết ở trong khu vực làm việc. Dựa vào cơ chế phong tỏa tầng tầng lớp lớp của phòng thí nghiệm, khả năng rời đi của con quỷ kia là cực kỳ nhỏ.
Ngay từ thời điểm kiến thiết phòng thí nghiệm đã từng cân nhắc qua vấn đề này rồi, cho nên giữa các khu vực của phòng thí nghiệm cũng được tách ra phong tỏa. Bất kỳ khu vực nào ở bên trong phòng thí nghiệm xuất hiện vấn đề, hoặc là có ai phạm phải sai lầm thả ra con quỷ nào đó đều có thể kịp thời phong tỏa. Nhằm đảm bảo cho sau khi thí nghiệm bị thất bại cũng không xảy ra phản ứng dây chuyền. Cho nên Vương Tiểu Minh cũng không hề lo lắng việc con quỷ kia sẽ bị thả ra khỏi khu vực thí nghiệm kia.
Lý Quân nói:
- Đúng thế, hiện tại có truy cứu nhiều điều nữa cũng vô dụng, như vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì? Có lẽ vận khí của chúng ta tốt, thời điểm thoát khỏi con quỷ kia vẫn không kịp đi ra ngoài. Khả năng cao là nó vẫn bị nhốt ở bên trong phòng thí nghiệm.
Vương Tiểu Minh nói:
- Đó là điều không thể nào. Con quỷ kia có thể không giết chết tôi ngay khi tôi vừa mới bước vào phòng thí nghiệm, đó là vì nó cũng đang chờ chúng ta đi ra ngoài. Chỉ có như vậy nó mới có thể đi theo chúng ta ra ngoài.
Nghe hắn ta nói như vậy, Lý Quân cũng lập tức giật mình, hơi vô thức quét mắt nhìn xung quanh.
Giờ phút này tâm trạng của Vương Tiểu Minh cũng hơi bình tĩnh lại được một chút. Hắn ta đứng ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc nhìn về phía phòng thí nghiệm.
- Không cần nhìn đâu, sau khi rời đi khỏi phòng thí nghiệm, nó sẽ tự có được quy luật hành động riêng của nó. Cho nên nó sẽ không chạy theo chúng ta đến thành phố Đại Kinh. Có lẽ hiện tại nó vẫn còn bồi hồi ở gần khu vực phòng thí nghiệm hoặc đã bắt đầu giết người.
- Đúng rồi, chỗ cách gần phòng thí nghiệm nhất là gì?
Lý Quân lập tức nói:
- Là căn cứ huấn luyện.
Ánh mắt Vương Tiểu Minh khẽ nhúc nhích:
- Như vậy rất có thể nó đã xâm nhập vào bên trong căn cứ huấn luyện. Trước đó vì cân nhắc cho việc thuận lợi thu thập tin tức của ngự quỷ nhân tham gia huấn luyện, để chế định phương pháp khống chế lệ quỷ thứ hai. Cho nên mới thành lập căn cứ huấn luyện nằm gần phòng thí nghiệm. Nhưng lần này lại trở thành mục tiêu cho thứ kia lựa chọn, đúng là cực kỳ tồi tệ.
Ở bên trong căn cứ huấn luyện là một đám ngự quỷ nhân, có mấy tên đều gần đến cực hạn khôi phục của lệ quỷ. Cho nên nếu chỗ đó mà bị lệ quỷ tập kích, như vậy sẽ gây ra một hiệu ứng lăn cầu tuyết cực kỳ đáng sợ.
- Thông báo cho tổng bộ, để bên kia liên hệ với tất cả mọi người trong căn cứ huấn luyện. Bảo bọn họ trốn đi, trốn được càng nhiều càng tốt.
- Đồng thời đề nghị tổng bộ mở ra cuộc họp khẩn cấp, triệu tập toàn bộ người tham gia vào kế hoạch đội trưởng đến, thêm cả mấy người có trong danh ngạch nữa. Tôi sẽ đích thân chủ trì cuộc họp lần này.
- Vâng.
Lý Quân gật gật đầu, ngay lập tức bắt đầu làm việc.
Giờ phút này, ở bên trong trường tập bắn của căn cứ huấn luyện.
Lúc này Dương Gian vẫn không biết là Vương Tiểu Minh và Lý Quân đã chật vật chạy ra khỏi phòng thí nghiệm. Đồng thời cũng vì phạm phải sai lầm mà thả ra một con quỷ không biết cấp bậc.
Hiện tại hắn còn đang ngó nhìn tấm da màu nâu ở trong tay mà cau mày.
"Quỷ!"
Một chữ viết lớn màu đen, xeo xeo việu việu, chiếm cứ hết toàn bộ tấm da. Ngoại trừ chữ đó ra thì không còn bất cứ tin tức nhắc nhở nào nữa, cũng không có hiện ra thêm một chữ nào.
Thứ này đang làm cái quái gì vậy?
Đang giở trò hay là đang đình công vậy.
Thế nhưng ngay khi xuất hiện ý nghĩ này, Dương Gian đột nhiên phát giác ra cái gì đó, hắn hơi ngẩng đầu.
Sự xao động của lệ quỷ ở trong cơ thể đã khiến cho lòng hắn trở nên cảnh giác.
- Chuyện gì đang xảy ra?
Hắn nhìn thấy toàn bộ khu vực phụ cận sân tập bắn đã là một mảnh đen kịt. Ở xung quanh không có lấy một chút ánh sáng nào, giống như căn cứ bị mất điện vậy. Cả căn cứ yên tĩnh, tối tăm có chút quỷ dị.
- Không, không phải bị mất điện.
Ánh mắt Dương Gian ngưng tụ, hắn nhìn thấy mấy ngọn đèn pha ở gần sân tập bắn vẫn còn đang hơi sáng.
Chỉ là do cường độ ánh sáng quá thấp nên nó khá tối tăm. Hiện tại mức độ sáng của chúng còn không bằng ánh sáng của một ngọn nến. Chúng chỉ miễn cưỡng tỏa ra ánh sáng nhỏ yếu ở trong bóng tối. Đồng thời lại giống như kiểu có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Cảnh tượng như thế này sao mà quen đến thế.
Đã gặp lúc nào rồi nhỉ?
Trong đầu của Dương Gian lập tức nhớ đến chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương lúc trước. Tình cảnh khi đó cũng như thế này, bởi vì hành động thất bại, cho nên con quỷ bên trong quan tài quỷ xuất hiện. Khi đó cũng khiến cho toàn bộ thôn trang bị bao phủ bởi một vùng tăm tối, phảng phất như bị nuốt hết vậy. May mà lúc đó hắn trốn được vào bên trong túi đựng thi thể cho nên mới có thể trốn qua được một kiếp.
Thế nhưng không đợi cho hắn suy nghĩ nhiều, đột nhiên ở trên tấm da màu nâu trong tay đột nhiên xuất hiện một cỗ lôi kéo, chỉ chớp mắt tấm da màu nâu thiếu chút nữa đã bị tuột khỏi tay.
Dương Gian hơi cúi đầu nhìn,
Không biết từ lúc nào ở trên tấm da màu nâu xuất hiện một đôi tay khác. Mội đôi tay băng lãnh, cứng ngắc đang gắt gao nắm chặt lấy bên kia của tấm da. Đồng thời kéo ra phía sau, giống như muốn đem tấm da màu nâu cướp khỏi tay của hắn vậy.