Nhưng nếu mất đi tấm da màu nâu, tiếp theo Dương Gian sẽ không thể nào hoàn thành phương pháp xử lý lệ quỷ khôi phục mà hắn vừa nghĩ ra kia.
"Không được, không thể nào để cho một con quỷ đạt được tấm da màu nâu một cách dễ dàng như vậy."
Dương Gian cắn răng một cái, buông một tay ra, sau đó nhanh chóng dùng tay kia gỡ sợi dây thừng cũ kỹ đang quấn lấy ở trên tay. Tiếp đó hắn dùng sợi dây thừng này cuốn lấy đôi tay quỷ dị kia, ngăn cản không cho nó chiếm lấy tấm da màu nâu.
Hắn không biết hành động này có tác dụng hay không, nhưng dù sao hắn cũng phải thử một lần.
Hiện tại đây đã là tất cả năng lực mà hắn có thể đưa ra, nếu còn không thể phản kháng lại, như vậy hắn chỉ còn cách từ bỏ tấm da màu nâu.
Sau khi quỷ dây thừng rời khỏi tay của Dương Gian thì lập tức bắt đầu khôi phục.
Gần như không cần bất cứ kẻ nào khống chế, sợi dây thừng cũ kỹ này liền quấn lấy hay cánh tay kia. Sau đó nhanh chóng chui vào bên trong bóng tôi, dường như muốn treo cổ con quỷ nào đó ở phía sau.
Lúc quỷ dây thừng khôi phục, nó sẽ tập kích hết toàn bộ bất cứ kẻ nào ở xung quanh, bao quát cả quỷ. Hiện tại mục tiêu của quỷ dây thừng là một con quỷ nào đó ở trong bóng tối. Trước khi nó còn chưa thành công treo cổ được con quỷ kia, thì Dương Gian sẽ không trở thành mục tiêu tấn công kế tiếp của nó. Cũng chính vì loại quy tắc đơn giản này cho nên Dương Gian mới có thể áp chế quỷ dây thừng, đồng thời sử dụng nó làm vũ khí.
"Có tác dụng."
Ánh mắt Dương Gian gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay cứng ngắc kia. Ngay lúc này bàn tay cứng ngắc này đang chậm rãi rút lui về sau. Đồng thời hắn cũng cảm giác được một loại áp lực vô hình nào đó đang bị giảm đi rất nhiều. Dường như trong bóng tối, quỷ dây thừng đang không ngừng treo cổ ngọn nguồn của thứ này, khiến cho đôi tay này bị mất đi lực lượng. Cho nên mới không có kiên trì cướp đi tấm da màu nâu.
"Ba con quỷ là cực hạn của nó?"
Sau khi áp chế được mắt quỷ, quỷ ảnh, thậm chí là quỷ dây thừng thì con quỷ không biết này mới chậm rãi lui lại.
Cuối cùng, đôi tay cứng ngắc kia buông lỏng tấm da màu nâu ra, tiếp đó chui vào bên trong bóng tối. Bên trên tấm da màu nâu có in rõ dấu của 10 ngón tay. Điều này chứng tỏ chuyện linh dị vừa rồi là nguy hiểm đến mức nào.
"Nó đã bỏ đi?"
Đồng thời Dương Gian cũng nhìn thấy bóng tối ở xung quanh đang không ngừng thối lui, quỷ vực của hắn dần dần khôi phục lại bình thường. Bắt đầu lan rộng ra xung quanh, một mét, hai mét, mười mét... Rất nhanh bóng tối bên trong sân tập bắn tiêu tán, nhưng chiếc đèn pha ở xung quanh lại khôi phục ánh sáng. Thứ quỷ dị đã rời đi khu vực của hắn. Nhưng cũng không phải thứ quỷ dị vừa mới xuất kia không có bất cứ thu hoạch nào... Nó vừa mang đi quỷ dây thừng của Dương Gian.
"Đây là cái gì vậy, chuyện gì vừa mới xảy ra thế này? Là do vị ngự quỷ nhân nào đó khôi phục hay là do ai đó cố tình chế tạo chuyện linh dị?"
Sắc mặt Dương Gian hết sức khó coi, thậm chí hắn không có cảm thấy may mắn chút nào vì bản thân vừa mới trốn qua được một kiếp. Bởi vì ngay lúc này trong đầu của hắn xuất hiện một người.
Vương Tiểu Minh.
Ban ngày Vương Tiểu Minh còn cùng hắn thực hiện giao dịch muốn từ trong tay của hắn lấy được tấm da màu nâu.
Ban đêm bản thân hắn lại lập tưc bị quỷ tập kích, hơn nữa còn chuyên môn nhằm vào tấm da màu nâu mà tập kích.
Dương Gian không thể nào tin cái này là trùng hợp cho. Nói không chừng đây là do Vương Tiểu Minh phái vị ngự quỷ nhân nào đó đến đây để giựt đồ.
- A!
Nhưng mà không đợi cho hắn kịp suy nghĩ nhiều, ở một chỗ tăm tối nào đó gần đây đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng.
"Có người khác bị quỷ tập kích?"
Dương Gian nhanh chóng nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỗ đó đang bị bóng tối bao phủ, nhưng từ vị trí của nó, hắn không khó để đoán ra được chỗ đó là khu vực ký túc xá của căn cứ huấn luyện. Đó cũng là chỗ nghỉ ngơi của hơn mười vị ngự quỷ nhân.
"Sao có thể được chứ?"
Dương Gian nghe được tiếng kêu thảm thiết này thì sắc mặt của hắn lập tức đột biến. Suy đoán lúc trước của hắn là sai lầm.
Việc này không phải là do Vương Tiểu Minh phái người đến giựt đồ, bởi vì nếu như vậy thì người ngự quỷ nhân được phái đi kia sẽ chỉ tập kích mỗi bản thân hắn mà thôi, không thể nào đi tập kích ngự quỷ nhân khác.
Như vậy thứ vừa nãy bản thân hắn đã gặp được, là quỷ?
Ngay khi hắn đang suy nghĩ bất đinh, ở bên trong túi hành lý vang lên tiêng chuông của điện thoại di động định vị vệ tinh. Còn chưa chờ hắn tiếp nhận kết nối, ở bên trong điện thoại di động định vị vệ tinh đã truyền ra âm thanh lo lắng và kinh hoảng của Lưu Tiểu Vũ.
- Dương Gian, khi cậu nghe được câu nói này thì căn cứ huấn luyện đã cực kỳ nguy hiểm. Cậu hãy nhanh chóng rời khỏi chỗ đó đi, cố gắng đảm bảo an toàn cho bản thân là trên hết. Có một con quỷ đang hướng về phía căn cứ huấn luyện. Thậm chí hiện tại nó đã xâm lấn chỗ đó.
- Tôi xin nhắc lại một lần nữa, đảm bảo an toàn cho bản thân là trên hết. Nhanh chóng rời đi khỏi căn cứ, tuyệt đối đừng có chết.
Sắc mặt Dương Gian biến đổi:
- Cưỡng ép kết nối để truyền đạt thông tin, điều này chứng tỏ chỗ này đã cực kỳ nguy hiểm.
Tiếp đến khi hắn nghe được Lưu Tiểu Vũ bảo là đang có một con quỷ tiến đến căn cứ huấn luyện thì cả người hắn lập tức phát lạnh.
Suy đoán của hắn là chính xác.
Lúc nãy có một con quỷ đang bồi hồi ở quanh hắn, có lẽ vừa nãy hắn là người xui xẻo cho nên mới là người đầu tiên bị tập kích.
Còn những người khác... Có lẽ hiện tại đã dữ nhiều lành ít rồi.
Bởi vì đám người kia mà muốn chống đỡ được một lần tập kích như hồi nãy là điều không thể nào.