Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 810 - Chương 810: Mắc Bẫy 1

Chương 810: Mắc Bẫy 1

Dương Gian đang đứng ở trên bậc cầu thang chờ đợi, hơi đưa mắt nhìn xuống phía dưới.

- Tên gia hỏa gọi là Tiễn Nghị kia đâu rồi. Sao từ nãy đến giờ vẫn không thấy xuống?

Ở dưới tầng một không có bất kỳ một ai.

Dựa theo những gì mà bạn họ bàn bạc lúc nãy, vị ngự quỷ nhân tên Tiễn Nghị kia hẳn là phải đi theo hướng này từ trên tầng xuống mới đúng. Theo tình huống bình thường, bọn hắn hẳn phải đã tụ họp lại với nhau rồi. Thế nhưng mọi chuyện diễn ra lại không đúng như dự tính, hắn cùng Hoàng Tử Nhã và một vị ngự quỷ nhân khác đã chờ ở đây một lúc rồi mà vẫn chưa thấy được tên Tiễn Nghị kia.

- Tôi cũng không rõ.

Sau lưng truyền đến giọng nói của Hoàng Tử Nhã, trong giọng điệu của cô có vẻ hơi bất an.

Dương Gian nhíu mày:

- Bên phía tổng bộ có truyền đến tin tức gì không?

- Tổng bộ bảo bên phía họ cũng không liên lạc được với người tên Tiễn Nghị kia.

Hoàng Tử Nhã cầm lấy điện thoại di động định vị vệ tinh của Dương Gian để tiến hành truyền tin. Kết quả không nhận được bất cứ hồi đáp nào từ phía Tiễn Nghị kia.

- Có vẻ tên Tiễn Nghị kia đã chủ động đóng thông tin liên lạc.

Chủ động tắt điện thoại?

Dương Gian hơi nhướng mày:

- Đùa cái gì vậy? Lúc này mà lại lựa chọn tắt điện thoại vệ tinh hay sao. Bảo với tổng bộ định vị vị trí của tên kia giúp tôi. Hiện tại con quỷ đang du đãng ở bên trong khu ký túc xá, tôi muốn biết tên chó chết kia đang muốn chơi trò gì với tôi?

- Được được.

Hoàng Tử Nhã ở sau lưng, tiếp tục liên hệ với tổng bộ để nhờ giúp đỡ.

- Dương Gian, chúng ta phải làm sao đây? Cũng không thể tiếp tục đứng ở đây chờ tên Tiễn Nghị kia chứ. Quỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Vị ngự quỷ nhân còn lại nói, mặc dù ngữ khí vẫn tương đối trấn định, nhưng bên trong lại để lộ ra một loại tâm tình bất an cùng hoảng sợ. Dù sao hiện tại ba người vẫn còn đang ở trong trạng thái bị lạc đàn. Một khi bị lệ quỷ tìm đến, bọn họ hẳn phải chết, không thể nào nghi ngờ được. Không có bất cứ một ai lại có thể tự trấn định dưới sự uy hiếp của sự tự vong, ngay cả Dương Gian cũng không phải là ngoại lệ.

- Đi lên tầng ba, vừa rồi tôi đã liên hệ được với Trương Lôi. Hắn ta bảo bên phía bọn họ có 4 vị ngự quỷ nhân, đang đi về phía này. Đây là một cái tin tức tốt. Nếu có thể tụ họp được với bọn hắn, vậy xác suất sống sót của chúng ta sẽ cực kỳ lớn.

Dương Gian quyết định đi lên tầng ba. Nói thật hắn cực kỳ không muốn xâm nhập vào sâu bên trong ký túc xá. Bởi vì điều này cũng có nghĩa là hắn cách con quỷ kia càng ngày càng gần. Với lại, vừa rồi Trương Lôi có bảo là tụ họp lại với nhau ở tầng hai. Thế nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa thấy người đâu. Đây là một loại tin tức không hề tốt một chút nào.

Kết hợp với việc hắn nhìn thấy những giọt máu nhỏ từ trên ban công xuống lúc trước, khả năng cao là đám người Trương Lôi đã bị lệ quỷ tập kích rồi. Nhưng dù như vậy hắn cũng không thể nào lùi lại được.

Vì đây vốn là một chuyện linh dị dễ dàng diệt sạch tất cả mọi người nhất. Đường sống duy nhất trong chuyện này cũng chính là tụ tập lại với những người khác. Khiến cho số lượng quỷ xung quanh bản thân tăng lên, chỉ có như vậy bọn hắn mới có hi vọng đối kháng lại được con quỷ kia.

Ngoại trừ cái đó ra, hắn đã không còn biện pháp nào nữa.

Dương Gian cảnh giác nhìn lên tầng trên liền thấy tình huống ở trong hành lang.

Nó cực kỳ yên tĩnh, cũng rất bình thường. Chí ít phía trước cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Ngay khi hắn đang đi lên tầng trên, sau lưng lại truyền đến tin tức của Hoàng Tử Nhã:

- Đã xác định được vị trí của tên Tiễn Nghị kia rồi. Vị trí của hắn ta... là… đang nhanh chóng hướng về phía cửa cửa căn cứ huấn luyện. Hắn ta đang chạy khỏi chỗ này.

Sau khi nghe được tin tức này, vốn đang cảnh giác đi lên tầng trên, Dương Gian cũng phải dừng lại cước bộ, sắc mặt trở nên lạnh lẽo hơn:

- Tên kia bảo chúng ta chạy lại đây để tụ họp, kết quả lại tự mình chạy đến cửa của căn cứ huấn luyện? Gia hỏa này đang coi chúng ta là mồi nhử, muốn dùng chúng ta để dẫn dụ con quỷ kia, bản thân lại nhân cơ hội này để thoát ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt hắn liền hiểu được ý định của tên Tiễn Nghị kia.

Hoàng Tử Nhã nghe được những gì Dương Gian suy đoán thì giật mình nói:

- Tên kia sao có thể làm như vậy được chứ?

Dương Gian nói:

- Sao lại không được, chẳng phải tổng bộ cũng sắp xếp như vậy hay sao? Có thể đi ra được ai thì cứ đi ra, càng nhiều càng tốt. Có lẽ bản thân hắn ta tự tin vào năng lực của hắn ta có thể rời khỏi mảnh quỷ vực này. Dù sao cũng là ngự quỷ nhân, ít nhiều gì cũng có một chút năng lực. Chỉ là tôi không hề ngăn cản cậu ta rời đi khỏi đây. Dù thế nào đi nữa thì một khi hắn ta rời khỏi chỗ này đối với chúng ta cũng là một điều có lợi. Chí ít như vậy có thể đảm bảo hắn ta sẽ không chết vào tay con quỷ kia. Thế nhưng tên này lại dám gọi điện thoại bảo chúng ta đến đây, sau đó tự mình chạy đi. Dám dùng tính mệnh của chúng ta để cầm chân lệ quỷ giúp hắn ta. Đây là cách làm mà tôi không thể nào tha thứ được.

Giọng điệu của hắn đã cực kỳ lạnh lùng, hắn cực kỳ tức giận vì cách làm này của tên Tiễn Nghị kia, điều này khiến hắn nhớ đến một trận kinh lịch mà trước kia hắn từng gặp phải.

Bình Luận (0)
Comment