Mặt Nghiêm Lực lạnh nhạt hỏi:
- Nếu hôm nay tôi nhất định phải cầm cái hộp này đi thì sao?
Anh ta tuyệt đối không thể đem đồ vật mà bản thân vất vả mới có được đưa Dương Gian.
Dương Gian khẽ híp con mắt, hỏi lại:
- Vậy anh chắc cái hộp trong tay anh là thật chứ? Anh... Có hiểu rõ quỷ vực không?
Nghiêm Lực nheo mắt, vô ý thức nhìn vào đồ vật trong tay, ngay lập tức anh ta không khỏi giật mình.
Chẳng biết từ lúc nào, cái hộp bằng vàng của anh ta bị đổi thành một cái đầu người hôi thối, theo phản xạ, Nghiêm Lực vứt cái đầu ra ngay lập tức.
Anh ta vừa sợ vừa giận:
- Cậu, cậu đã đổi nó từ khi nào?
- Anh đoán xem?
Dương Gian nói:
- Trong quỷ vực của tôi, chỉ có thứ tôi cho đó là thật thì nó mới là thật, nếu không, toàn bộ những thứ anh trông thấy đều là giả... Đã thế, khi xảy ra chuyện thú vị gì đó, sao anh có thể biết đó là thật hay giả? Dựa vào mắt nhìn thấy? Tay cầm hay mũi ngửi? Khi toàn bộ những thứ này đều là giả, anh sẽ phát hiện ra cả thế giới này đều là giả, mà cái này, mà tất cả đơn giả chỉ là ảo ảnh. Đây có phải là một năng lực rất thú vị không?
Nghiêm Lực cắn răng nói:
- Không thể nào, quỷ vực của cậu cũng chỉ là lực lượng của lệ quỷ, nó không có khả năng ảnh hưởng đến vàng mới đúng, đây là sự thật mà tất cả ngự quỷ nhân trên thế giới đều biết.
Dương Gian:
- Tôi không ảnh hưởng được vàng, chẳng lẽ tôi không thể ảnh hưởng đến mắt của anh? Anh cho rằng thứ anh vừa vứt là đầu của người chết à?
Chẳng lẽ?
Trong lòng Nghiêm Lực hơi run lên, vội vàng nhặt lên cái đầu người cách đó không xa lên
- Chả lẽ anh có thể xác định cái đầu người anh vừa vứt bỏ lại vẫn còn là cái hộp lúc trước?
Dương Gian mở miệng nói, khóe miệng hắn treo một nụ cười vô cùng chói mắt.
- Sau khi xử lý xong mọi chuyện, anh không tin tôi, tôi cũng không có cách nào để tin anh mà cái hộp đâu thể chia hai nửa được. Mặc dù công lao của anh rất lớn, nhưng công lao của tôi lại không hề nhỏ.
- Tôi là người phát hiện ra quy luật của quỷ, cũng là người tìm ra lệ quỷ.
Vừa nói xong, không biết từ lúc nào đã thấy một cái hộp màu vàng óng đang nằm gọn trong tay Dương Gian. Chính là cái hộp lúc trước Nghiêm Lực dùng để nhốt con quỷ không đầu. Nếu trong tay Dương Gian là hộp vàng thì trong tay Nghiêm Lực... Là một cái đầu người.
Nghiêm Lực mắng thầm trong lòng:
- Mẹ kiếp.
Anh ta vội vàng vứt cái đầu người vừa nhặt lên đi.
Hiện tại lòng anh ta rối bời, bởi vì anh ta không thể nào phân biệt được cái nào là giả, cái nào là thật khi đứng trong quỷ vực. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì Dương Gian không phải là một con quỷ chính thức, nếu không anh ta không biết làm cách gì để đấu lại con quỷ này?
Chắn chắn diệt đoàn trong nháy mắt.
Nghiêm Lực:
- Tôi thừa nhận, tôi không thể nào là đối thủ của cậu, chuyện lần này do cậu làm chủ, cậu muốn làm gì thì làm? Không phải cậu muốn độc chiếm đó chứ.
Nếu Dương Gian lựa chọn độc chiếm cái hộp thì anh ta phải chịu thôi, không có bất kỳ cách nào hết.
Dương Gian nói:
- Mặc dù chúng ta có chút không hợp nhau khi nói về chuyện phân chia lợi ích, dù sao tôi cũng là một người có nguyên tắc, nếu tôi làm như thế, có khác gì quỷ đâu? Cho nên... Chuyện hợp tác lúc trước của chúng ta vẫn tiếp tục, có điều tôi sẽ bảo quản cái hộp này, anh phụ trách liên hệ người mua nhưng khoản giao dịch này phải để cho tôi đến bàn luận, anh cảm thấy thế nào?
-... Tôi còn có tư cách để nói điều kiện với cậu hay sao?
Nghiêm Lực nói:
- Cứ làm theo lời cậu đi.
Có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ hợp tác Nghiêm Lực đã thầm cảm ơn trời đất rồi, đổi lại là người hung ác hơn thì chuyến đi hôm nay của anh ta đã thành công cốc.
- Rất tốt, tìm được người thì gọi cho tôi đến giao dịch, còn lại đừng có gọi loạn đấy, tôi rất bận... Còn nữa, hợp tác vui vẻ.
Hắn móc từ trong túi ra một cây bút, viết ra số điện thoại rồi để dưới đất.
Sau khi làm xong toàn bộ mọi chuyện, ánh sáng màu đỏ ở xung quanh lập tức biến mất, cả Dương Gian cũng vậy.
Quỷ vực di chuyển không gian?
Nghiêm Lực nhìn xung quanh một chút rồi liếc mắt nhìn cái đầu người lúc nãy.
Đó đâu phải là cái đầu người chết, đó chỉ là t gói mì ăn liền, hơn nữa còn là mùi vị mà anh ta ghét nhất.
- Vui vẻ cái rắm, đúng là quỷ vực, một thứ rất khó giải...
Nghiêm Lực nắm chặt tay, cảm thấy có chút bất lực, cùng là người điều khiển quỷ, vì cái gì Dương Gian lại may mắn đạt được năng lực khủng bố như thế... Không công bằng.
May mắn? sao
Nếu Dương Gian biết được suy nghĩ của anh ta, chắc sẽ cảm thấy buồn cười.
Phần may mắn này, nếu có thể hắn thà rằng không nhận nó.
Chuyện ma quỷ ở trường học không biết đã hạ chết bao nhiêu người, hắn chỉ biết là nguyên cả một lớp học của hắn chỉ còn lại có 6 người bạn học đi theo hắn là miễn cưỡng sống sót.
Nếu không phải hắn trở thành người điều khiển quỷ, hơn nữa được chỉ dẫn của tấm da, chắc chết lần đó bọn hắn hết rồi, làm gì còn người nào để sống sót.
Nếu đổi lại là Nghiêm Lực thì anh ta có thể sống không?
Dương Gian không có lập tức rời đi cửa hàng, hắn không có quên một người, là cô nàng Giang Diễm kia.
Cô ta được xem như người sống sót cuối cùng của siêu thị.
Mấy chục người chết trong cái siêu thị này, tóm lại là chỉ còn có một hai người may mắn sống sót.
Dương Gian xuất hiện trong phòng giám sát.
- Chị Giang Diễm, chị không chết đó chứ? Sao điện thoại không nghe tiếng nữa vậy.
Quỷ vực của hắn vẫn tồn tại.
Lúc này, Giang Diễm đang cầm một cái điện thoại di động thông báo cuộc gọi nằm ngoài vùng phủ sóng, cô cuộn người rúc tróng một cái ngách, cúi đầu, khóc sụt sùi khe khẽ.
Hiện tại Giang Diễm cảm thấy tuyệt vọng vô cùng
Bởi vì sau khi Dương Gian và Nghiêm Lực đi vào tiệm bán quần áo thì không trở ra nữa, cô đoán là hai người đã chết ở bên trong.
Camera lại không có cách nào quay được quỷ vực, khiến nội tâm của Giang Diễm lập tức sụp đổ, nếu Dương Gian chết, cô phải làm sao bây giờ? Con quỷ kia còn ở bên ngoài, nếu cô cứ như thế mà đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị giết...
Thế nhưng nghe thấy tiếng của Dương Gian, cô dừng khóc ngay lập tức, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn được người đó đúng là Dương Gian, trong lúc nhất thời kích động, Giang Diễm đứng lên, chạy qua phía hắn:
- Tôi còn tưởng cậu đã chết rồi, may quá cậu không có việc gì.
- A A A! !! !!
Vốn dĩ nên là cảnh hai người nhiệt tình ôm lấy nhau nhưng ai ngờ Giang Diễm lại trực tiếp xuyên qua người Dương Gian, ngã sấp mặt xuống đất, khi ngẩng đầu lên, cái mũi của cô đã chảy máu.
Dương Gian nhìn cô, nghi hoặc hỏi:
- Chị Giang, chị kích động như thế làm gì? Tôi còn tưởng chị muốn tập kích tôi đây này.
Giang Diễm ngẩng đầu, có chút hoảng sợ nhìn Dương Gian.
- Cậu, cậu là người hay là quỷ vậy?
Cô có thể chắc chắn vừa rồi cô đã đi xuyên qua.
Không sai, đi xuyên qua người của hắn.
Dương Gian nắm lấy cổ tay của cô:
- Không cần phải hỏi, có một số chuyện có nói cô cũng không hiểu, nhiệm vụ của cô xong rồi, đi thôi.
Trong nháy mắt hai người biến mất tại chỗ.