Công bằng mà nói thì hắn ta vẫn công nhận phần công lao này của Dương Gian.
Tiếp đó hắn ta liền chuyển lời, đi thẳng vào vấn đề chính.
- Nghe Lưu Tiểu Vũ nói cậu có cách xử lý chuyện này à?
Dương Gian nói:
- Không thể coi là xử lý, nếu muốn mang mấy người ra khỏi mảnh quỷ vực kia thì không thành vấn đề. Nhưng muốn xử lý hoàn toàn chuyện lần này, với năng lực hiện tại của tôi thì tôi xin lỗi, tôi không thể làm được. Ngài muốn vậy thì Hứa phó bộ trưởng nên cân nhắc đến việc mời vị ngự quỷ nhân nào đó lợi hại hơn đến để xử lý.
Tào Duyên Hoa nói:
- Tốt rồi, từng đó là tốt rồi. Cậu chỉ cần mang người khác ra ngoài là được. Những chuyện còn lại tổng bộ sẽ phụ trách xử lý.
- Nếu Phó bộ trưởng đã sảng khoái như vậy, thì... tiền tăng ca của chuyện lần này tính như thế nào đây?
Trong giọng điệu của Dương Gian có chút ngần ngại, không dứt khoát. Nghe vậy, Tào Duyên Hoa lập tức trợn tròn hai mắt, rống một tiếng.
- Cái gì? Còn có tiền tăng ca?
Nhất thời, tiếng rống khiến cho toàn bộ người ở bên trong phòng họp phải ngoái đầu nhìn sang. Giọng điệu của Dương Gian tỏ ra cực kỳ thành khẩn:
- Thì cho chút tiền tăng ca sẽ khiến tâm lý thoải mái hơn, làm việc cũng có lực hơn một chút.
Tào Duyên Hoa bị lời nói của hắn khiến cho tức đến mức bỏ điện thoại xuống bàn. Sau khi đi một vòng quanh chiếc điện thoại, hắn ta mới cầm nó lên và nói:
- Cậu có đảm bảo sẽ mang tất cả mọi người ra ngoài không?
Dương Gian nói:
- Nếu cho nhiều tiền tăng ca thì ngay cả mạng tôi cũng bán cho ngài.
Đương nhiên tiền tăng ca mà hắn nói ở đây cũng không phải tiền. Mà là những món đồ đặc thù giống như quỷ nến, búp bê vải,.. Đó là những thứ có thể trợ giúp hắn xử lý chuyện linh dị, thậm chí là có thể giúp hắn sống sót.
Tào Duyên Hoa nói:
- Được, tôi sẽ đáp ứng cậu, cho cậu tiền tăng ca. Tý nữa tôi sẽ đưa cho cậu một danh sách để cậu tự tuyển chọn.
- Có những thứ gì?
Tào Duyên Hoa nói:
- Cậu cứ yên tâm đi. Không có thứ nào kém hơn quỷ nến đâu. Đây là những vật phẩm có độ bảo mật cao cho nên cậu đừng có hỏi, có hỏi tôi cũng chẳng nói. Nếu đồng ý thì lập tức hành động.
Hắn ta không muốn tình thế này lan rộng. Nếu không phải sử dụng quá nhiều lực lượng sẽ kinh động đến bên trên, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sư ổn định của toàn bộ thành phố Đại Kinh thì hắn ta sẽ không nhất thiết phải phiền đến Dương Gian.
Vì đại cục, vị Phó bộ trưởng như hắn ta chỉ có thể cố gắng dùng hết toàn bộ mọi thứ ở trong phạm vi của bản thân để xử lý chuyện linh dị Cảnh sát quỷ.
Hiện tại Dương Gian là một trong những nhân tuyển thích hợp nhất của hắn ta.
Đương nhiên, so với mấy nhân tuyển khác, Dương Gian là người mà hắn ta nghĩ đến đầu tiên. Dù sao Dương Gian cũng là người từng xử lý qua chuyện linh dị cấp S. Cho nên trừ khi bị điên Tào Duyên Hoa mới đi chọn những vị ngự quỷ nhân khác, nếu không hắn ta sẽ lựa chọn một người có kinh nghiệm phong phú như Dương Gian. Tuy nhiên, nếu Dương Gian không thể xử lý chuyện này, hắn ta chỉ còn cách đi kiếm mấy vị ngự quỷ nhân kia mà thôi. Hắn ta không nghĩ đến là mọi chuyện lại thuận lợi đến như vậy, Dương Gian có được năng lực giải quyết vấn đề nan giải này. Tào Duyên Hoa không muốn lãng phí thêm thời gian, vì thế liền đưa ra cái giá cao nhất.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.
"Là thứ còn có giá trị cao hơn cả quỷ nến, lại thuộc về bí mật cấp cao."
Quả nhiên bên trong tổng bộ còn không ít hàng tồn. Hắn nhớ đến thời điểm khi vừa mới trở thành ngự quỷ nhân, lúc đó hồ sơ về quỷ nến cũng mới được cởi mở, cần phải có được quyền hạn nhất định thì mới có thể biết đến.
Sau đó là hồ sơ về búp bê vải được tiết lộ, dựa vào quyền hạn trước mắt của hắn đã có thể tra và đọc nó. Không nghĩ tới bên trong tổng bộ lại còn có rất nhiều thứ chưa được tiết lộ đến thế.
- Làm.
Dương Gian không có lý do gì để từ chối cả. Hắn không thể nào đứng trơ mắt nhìn hai người Phùng Toàn và Đồng Thiến bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị này không rõ sống chết được. Dù sao hai người bọn họ cũng chính là đồng đội mà hắn phải khổ cực lắm mới tìm kiếm được, nên không thể nào để cho bọn họ cứ thế chết đi. Làm thế nào cũng phải cứu bọn họ ra ngoài. Sau này gặp phải chuyện linh dị còn có đồng đội giúp đỡ nữa. Chứ cứ một thân một mình như thế này, sớm muộn gì cũng chết. Với lại thành lý lần này của tổng bộ cũng không hề nhỏ, nên đền bù đều đã đền bù, tiền tăng ca cũng đã cho. Hiện tại hắn còn không làm việc thì chắc chắn là bị người khác nói này nói nọ mất.
Thế nhưng kể từ khi trở thành ngự quỷ nhân đến nay, việc làm ăn của hắn chưa từng khiến cho người khác phải thất vọng, gì chứ chút tín dự cơ bản này hắn vẫn có.
"Lần này mình chỉ đi cứu người, không tiếp xúc với thứ kia. Hiện tại bản thân mình cũng đã xử lý xong vấn để thân thể nhưng vẫn không nắm chắc giam giữ con quỷ kia được. Cũng may bên phía tổng bộ còn có sắp xếp khác, chỉ để cho mình đi cứu người mà thôi."
Dương Gian xác định lại kế hoạch một lần nữa, sau đó mắt quỷ trên người bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Chỉ một lát sau ánh sáng màu đỏ kia liền bay ra ngoài cửa sổ, phi hành trên không trung tiến về phía ngoại ô của thành phố.
Trong nháy mắt, Dương Gian biến mất ở trên ghế sô pha. Không có sự ảnh hưởng của những thứ linh dị khác, quỷ vực của hắn có thể tùy tiện bao phủ hết toàn bộ một tòa thành thị hạng trung. Nếu có thể khống chế một chút thì hắn có thể di chuyển giữa hai tòa thành thị với nhau chỉ trong nháy mắt.
Bất tri bất giác, Dương Gian đã không còn là một kẻ đáng thương, nhỏ yếu, phải giãy dụa cầu sinh như trước nữa. Hắn đã xứng với cái danh hiệu Cảnh sát mắt quỷ này rồi.