Lúc này toàn bộ đám người sống sót đang tu chỉnh một chút ở bên trong căn cứ huấn luyện. Riêng việc hoàn toàn phong kín được chiếc quan tài quỷ thì ai nấy đều có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù chuyện linh dị vẫn chưa được xử lý nhưng ít ra hiện tại cũng coi như đây là kết quả tốt nhất. Tối thiểu thì bọn họ đã kiểm soát được thiệt hại. Với lại, hình như quỷ vực của Cảnh sát quỷ cũng bị khống chế rồi, ít nhất một hai giờ tới con quỷ kia sẽ không có động tĩnh nào. Thông qua thiết bị giám sát từ xa, bọn họ xác định được mảnh quỷ vực kia vẫn nằm trong thung lũng được Dương Gian chế tạo kia.
Tiếp đến bọn họ sẽ bắt đầu phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh và ngồi lại nghĩ cách xử lý sau.
Nhưng chuyện sau đó đã không còn bất cứ mối quan hệ nào với Dương Gian nữa. Hắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà tổng bộ đưa ra rồi.
- Dương Gian, cậu đi đâu vậy?
Đồng Thiến nhìn thấy Dương Gian có dấu hiệu muốn rời đi căn cứ huấn luyện một mình thì hô to một tiếng.
Dương Gian nói:
- Mọi chuyện đã xong rồi, đương nhiên phải đi về ngủ lấy sức chứ.
Đồng Thiến nói:
- Còn có rất nhiều chuyện chưa được xử lý mà. Cậu không định ở lại hay sao? Tiếp đến chắc chắn tổng bộ sẽ mở cuộc họp để bàn bạc về chuyện này.
Dương Gian nói:
- Mấy chuyện cỏn con còn sót lại mà bọn họ không xử lý được hay sao? Còn chuyện cuộc họp thì cứ đến lúc đó hãy nói sau.
Phùng Toàn đi đến và hỏi:
- Đại ca, cậu định đi đâu để nghỉ ngơi vậy? Về khách sạn à? Với lại về lúc này có hơi sớm hay không?
Dương Gian nói:
- Ở lại chỉ càng phiền toái hơn, ai biết được ở thêm tý nữa bên trên có cho nhiệm vụ mới nữa không. Tôi chẳng muốn lại tiếp tục xử lý chuyện linh dị đâu. Hai ngày này đi chùi đít cho bọn họ đã mệt mỏi lắm rồi. Hiện tại tôi có cảm giác có ai đó đang lừa tôi, tôi muốn cách chỗ này sớm chừng nào tốt chừng đó. Tôi vẫn còn muốn sống thêm một hai năm nữa, không muốn chết sớm như thế này đâu.
- Ách!...
Cả hai người Đồng Thiến và Phùng Toàn đều sững sờ.
Thế nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì thấy lời của Dương Gian rất có đạo lý. Nói đi nói lại thì đối với chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ, phải nói Dương Gian cực kỳ xui xẻo. Ban đầu hắn định đi vào trong căn cứ huấn luyện nghỉ ngơi và dưỡng sức một tuần lễ. Nhưng lại bị cuốn vào trong, không thể không liều mạng sống sót.
Đồng Thiến gật gật đầu:
- Nghỉ ngơi một chút cũng tốt, nếu không thân thể sẽ chịu đựng không nổi. Lần này số nhiệm vụ của cậu đúng là khá nhiều. Nếu là một người bình thường thì khó mà tiếp nhận nổi.
Phùng Toàn thở dài nói:
- Ai bảo cậu là đại ca, tổng bộ vừa xảy ra chuyện là lập tức nghĩ đến việc để cho cậu đi xử lý. Nếu lần này mà không có cậu thì chắc đám chúng tôi chết sạch mất.
Đúng lúc này Khương Thượng Bạch đi đến và nói:
- Mặc dù lần này đúng là có sự trợ giúp rất lớn của Dương Gian, nhưng không phải là thiếu sự trợ giúp của hắn thì đám người sẽ chết. Bên phía tổng bộ chắc chắn sẽ phái người đến giúp đỡ, với lại số lượng cũng sẽ không chỉ có một đâu. Tôi tin chắc nhiệm vụ lần này là do Dương Gian chủ động tiếp nhận. Nếu không với tính cách của cậu chắc chắn sẽ không tham dự vào chuyện lần này.
Dương Gian hơi sững sờ một chút, sau đó nói:
- Đúng thế. Mà anh là ai vậy?
Nhất thời mặt của Khương Thượng Bạch có chút đen:
- Vậy mà cậu không biết tôi là ai?
Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:
- Tôi có biết anh là ai đâu. Với lại anh cũng chưa từng giới thiệu qua cho tôi biết. Từ nãy đến giờ tôi cũng chỉ biết anh là người đã thua tôi một ngàn vạn.
Tào Dương nhếch mép cười một tiếng, sau đó vội vàng giới thiệu:
- Hắn ta tên là Khương Thượng Bạch, là một vị ngự quỷ nhân khống chế ba con lệ quỷ, một trong những ngự quỷ nhân đỉnh phong của tổng bộ. Nhưng tư lịch không được tốt cho lắm, số lượng chuyện linh dị mà hắn ta xử lý khá ít.
Dương Gian nhất thời lâm vào suy tư:
"Xử lý chuyện linh dị cực ít nhưng lại khống chế ba con quỷ? Như vậy chẳng phải là sản phẩm của thí nghiệm sao?"
Cũng không phải tất cả ngự quỷ nhân đều là do ngoài ý muốn mà sinh ra, có một số người là thông qua thí nghiệm để biến người thành ngự quỷ nhân.
Khương Thượng Bạch trợn mắt nói:
- Tào Dương, cậu không nói thì không ai bảo cậu là người câm đâu. Nhìn lại bộ dạng của cậu đi, suốt ngày làm mấy cái chuyện ba lăng nhăng như thế, cuối cùng sẽ chết cực kỳ thảm đó.
Tào Dương không thèm quan tâm đến mà nói:
- Anh nói giống như kiểu loại người như hai chúng ta có thể sống hạnh phúc, mỹ mãn đến suốt cuộc đời mà không phải sống hôm chết mai vậy? Loại người như chúng ta không chết vì chuyện linh dị thì cũng chết vì lệ quỷ khôi phục. Mà thôi, dù sao tôi cũng đã chuẩn bị sẵn quan tài, toàn bộ hậu sự đều sắp xếp thỏa đáng rồi. Hiện tại nếu sống thêm được một ngày thì coi như tôi lời được một ngày.
Khương Thượng Bạch hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- Loại người điên như cậu có thể sống đến tận giờ thì đúng là một kỳ tích.
Dương Gian có chút tò mò hỏi:
- Ngự quỷ nhân đỉnh phong của tổng bộ rất lợi hại h?
Tào Dương cười nói:
- Là như thế này, ngự quỷ nhân khống chế một con quỷ thì coi là ngự quỷ nhân bình thường, khống chế hai con quỷ được coi là nhất lưu, cũng chính là loại người như chúng ta đây. Còn khống chế được ba con lệ quỷ thì đã được coi là ngự quỷ nhân đỉnh phong. Tuy nhiên cái đó không tính cho một số dị loại. Ví dụ như Trương Lôi, rõ ràng hắn ta chỉ khống chế một con quỷ nhưng nó lại mạnh đến mức người khác không tưởng tượng nổi.
- Thực quỷ nhân Trương Lôi ấy, chắc là cậu gặp qua rồi chứ. Hắn ta cũng là một trong những người tham gia vào lần huấn luyện vừa rồi đó. Tôi có đọc qua hồ sơ của hắn ta, nghe nói tên đó có thể ăn được cả quỷ. Hắn ta có thể xử lý được hai chuyện linh dị dễ như trở bàn tay, trung bình cứ một chuyện linh dị thì hắn ta chỉ cần 10 phút để xử lý.