Một chiếc xe đặc thù chạy ra khỏi khu vực thành thị của thành phố Đại Kinh. Ngồi trong xe, Dương Gian nhìn thấy chiếc xe này đang chạy về phương hướng của một khu vực hoang vắng không người nào đó. Trên bản đồ cũng không có bất cứ dấu hiệu nào. Trên bản đồ vệ tinh cũng không cho thấy rằng ở phía trước còn đường để xe cô lưu thông. Nhưng thực tế ở phía trước lại có một con đường vừa rộng vừa bằng phẳng kéo dài mãi đến tận chân núi phía xa xa.
Dương Gian nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
"Tổng bộ được xây dựng trong núi, nằm ở ngoại ô thành phố?"
Ven đường đi, chiếc xe có chạy qua mấy trạm gác, mỗi một trạm đều có người cầm súng thật đạn thật đứng canh gác. Dù là xe chuyên dụng cũng phải đi qua mấy lần kiểm tra, xác nhận tin tức cùng kiểm tra thân phận của người bên trong xe thì mới có thể đi qua. Mặc dù số người đứng gác trong mỗi trạm không hề nhiều, mức độ nghiêm mật lại cực kỳ cao. Cái này cũng giống như phương pháp bảo vệ ngoài lỏng trong nghiêm.
Mặc dù chỉ có mấy người đứng ra kiểm tra nhưng một khi xảy ra chuyện gì đó thì có trời mới biết bên trong còn có bao nhiêu người sẽ đến trợ giúp trong một thời gian ngắn.
Chờ đến khi xe chạy vào bên trong núi, sau đó lại chạy thêm một đoạn nữa Dương Gian mới bắt đầu nhìn thấy đủ loại công trình kiến trúc xuất hiện. Trên đỉnh núi có lắp đặt rất nhiều thiết vị phát sóng vệ tinh. Những thiết bị này liên tục nhấp nháy đèn. Điều này có nghĩa là chúng đang hoạt động. Bên cạnh còn có rất nhiều trạm gác nhằm bảo vệ các trạm phát sóng vệ tinh này.
- Mất sóng rồi.
Sau khi đi vào bên trong khu vực này, Dương Gian mới nhận ra điện thoại của hắn không còn sóng nữa. Hiện tại hắn đã không còn cách nào để liên lạc với bên ngoài nữa.
Chỉ một lát sau, hắn lại nhìn thấy điện thoại di động định vị vệ tinh của hắn liên tục nhấp nháy:
- Đang chuyển đổi sang hình thức kết nối nội bộ.... Chứng thực tin tức... Danh hiệu: Mắt quỷ. Tên: Dương Gian... Kiểm tra thành công. Hoan nghênh đi vào tổng bộ.
Sắc mặt Dương Gian hơi đổi:
- Ngay cả tín hiệu điện thoại của người nhà mà cũng che đậy trước sau đó mới mở lại... Đây có lẽ là do sợ có nội gián trà trộn vào trong đi?
Xe đừng lại ở phía trước một tòa nhà cao tầng. Dương Gian thấy ở phía trước tòa nhà này còn có mười mấy chiếc xe với kiểu giáng cũng tương tự như chiếc xe của hắn. Chắc đây là những vị ngự quỷ nhân đến sớm hơn hắn đi, hơn nữa nhìn bộ dạng này có vẻ như sẽ có không ít ngự quỷ nhân.
Vừa mới đi xuống xe, ngoại trừ những vị nhân viên công tác lạ lẫm ra, hắn còn thấy một người khá quen thuộc.
Đó chính là Liên lạc viên riêng của hắn: Lưu Tiểu Vũ.
Lần này Lưu Tiểu Vũ mặc một bộ đồng phục khiến cho cô ta có vẻ thấp bé, mong manh. Bộ dạng lúc này của cô ta khác xa với cái vẻ đáng yêu lần trước.
- Dương Gian, ở bên này.
Cô ta lập tức hô to, đồng thời vẫy vẫy tay ra hiệu và nở một nụ cười với hắn.
Dương Gian đi qua rồi nói:
- Là cô phụ trách việc tiếp đón tôi à?
Lưu Tiểu Vũ gật gật đầu, cười hì hì rồi nói:
- Ừm, đúng vậy. Mỗi một vị ngự quỷ nhân khi đi vào bên trong tổng bộ đều sẽ có liên lạc viên riêng của người đó đảm nhiệm việc đón tiếp. Hôm nay cậu đến sớm thật đó, vốn dĩ tôi còn nghĩ là cậu sẽ đến trễ cơ. Thế nhưng cuộc họp hôm nay rất quan trọng, cấp bậc rất cao. Nếu cậu đã coi trọng như vậy thì tốt.
Dương Gian hỏi:
- Người kia đâu? Đến chưa?
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Cái này thì tôi không rõ lắm. Nhưng phần lớn người tham gia cuộc họp hôm nay đã đến rồi. Đương nhiên vẫn còn một phần nhỏ vẫn còn đang trên đường đến đây. Ngoại trừ một số người vì lý do đặc biệt không thể đến ra, cơ bản là chỉ cần chờ thêm một lát nữa thì mọi người sẽ đến đông đủ. Cậu đang kiếm người quen à?
Dương Gian nói:
- Cô nói xem tôi đến thành phố Đại Kinh được mấy ngày rồi? quen được mấy người chứ. Tôi chỉ là cảm thấy hứng thú đối với mấy vị ngự quỷ nhân lâu năm mà thôi.
Thời gian hắn trở thành Cảnh sát Quốc tế cho đến nay cũng khá ngắn, nếu không phải là lập được công lao lớn, giải quyết nhiều chuyện linh dị, thậm chí ở bên trong đó còn có một chuyện linh dị cấp S thì căn bản hắn sẽ không thể nào có đủ tư cách để tham gia cuộc họp lần này. Hắn sẽ giống như đám người Trương Lôi, Vương Giang, Hoàng Tử Nhã, không hay biết gì về cuộc họp lần này.
Thế nhưng, có đôi khi, công lao cũng không phải là tất cả. Có đôi khi thận phận rất quan trọng. Có thể trở thành một trong những người đời đầu tiên trong nhóm ngự quỷ nhân, đồng thời sống sót đến hiện tại thì nào có mấy ai đơn giản cho được.
Nếu không đủ tư cách thì chắc chắn là đã chết từ sớm rồi. Còn cái gọi là may mắn sống sót kia không thể nào kéo dài mãi mãi được. Bọn họ có thể sóng sót đến tận hiện tại thì chắc chắn phải là những người đặc thù, dị loại.
Phải biết rằng ở thời điểm đó công trình nghiên cứu của tên Vương Tiểu Minh kia cũng chẳng có gì hết. Ngay cả phương pháp khống chế lệ quỷ thứ hai cũng đang trong quá trình nghiên cứu. Cho nên hoàn cảnh sinh tồn của ngự quỷ nhân khi đó phải gian nan hơn rất nhiều so với ngự quỷ nhân hiện tại.
- Nếu cậu mà gặp được đám ngự quỷ nhân lâu năm kia thì chắc là sau đó cậu sẽ không còn hứng thú đối với bọn họ nữa đâu.
Lưu Tiểu Vũ bất chợt nói nhỏ với hắn:
- Trước kia tôi có nghe đội trưởng Triệu nói qua, hiện tại có một số người ngay cả đội trưởng Triệu cũng không thể nào biết được rốt cục bọn họ là người hay là quỷ nữa.
Sắc mặt Dương Gian hơi động:
- Có nghĩa là sao?
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Có nghĩ là bọn họ đang cực kỳ nguy hiểm ấy. Bởi vì bọn họ trở thành ngự quỷ nhân khá sớm nên mức độ ảnh hưởng của lệ quỷ đối với bọn họ cũng nghiêm trọng hơn. Nếu sau này cậu gặp được đám người kia thì cậu cần phải cẩn thận hơn một chút.
- Giống như kiểu thần kinh có vấn đề ấy hả?
Dương Gian lập tức hiểu được ý tứ của Lưu Tiểu Vũ.
Bản thân hắn cũng đang gặp phải tình trạng như thế này. Những thứ như tình cảm đang dần dần bị mất đi, kèm theo đó còn có một số loại cảm xúc. Mà hắn trở thành ngự quỷ nhân mới được có nửa năm thôi. Nếu hắn như những vị ngự quỷ nhân kia, sống thêm một năm, hai năm, vậy chắc chắn tinh thần của hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng khá nhiều từ lệ quỷ. Đây là quá trình không thể nghịch chuyển. Đồng thời không có một ai có thể giải quyết được vấn đề này.