Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 895 - Chương 895: Cực Kỳ Nguy Hiểm

Chương 895: Cực Kỳ Nguy Hiểm

Bên trong phòng nghỉ ngơi, Dương Gian ngồi ở trên ghế, vừa ăn mấy món ăn vặt linh tinh vừa nghiêm túc đọc cuốn sách ghi chép về những chuyện linh dị.

Nội dung bên trong đều là những chuyện linh dị đặc thù đã được tổng bộ sửa sang lại. Nếu không phải là có ảnh hưởng cực kỳ nhiêm trọng thì cũng là thần bí, không biết. Phần lớn đều là những chuyện chưa được xử lý.

Toàn bộ những chuyện linh dị ở trong này đều được quan tâm đặc biệt nên Dương Gian cảm thấy bản thân cần phải nghiêm túc xem xét nó cho thật kỹ. Để tránh trường hợp sau này đi ra đường gặp phải chúng mà không hay biết gì.

Trong quá trình xử lý chuyện linh dị, tin tức, tình báo là thứ cực kỳ quan trọng. Cùng là một chuyện linh dị, nhưng một vị ngự quỷ nhân có dược thông tin về nó thì sẽ xử lý được một cách nhẹ nhàng, nhanh gọn. Còn ngự quỷ nhân không có được tin tức thì phải cẩn thận đi từng bước từng bước một, vừa mất công thăm dò lại còn có nguy cơ chết vì đi sai bước.

Mặc dù bên trong cuốn sổ tay này không tiết lộ quá nhiều tin tức về nhừng chuyện linh dị, nhưng ít ra đây cũng là một lời cảnh cáo để một khi ngự quỷ nhân gặp phải chuyện tương tự thì sẽ không đưa ra những phán đoán sai lầm cơ bản.

Lúc này Lưu Tiểu Vũ ngồi yên tĩnh ở trên ghế, cực kỳ nghiêm túc. Cô ta cứ ngồi ở đó kiên nhẫn chờ đợi đến khi cuộc họp diễn ra, không có tý biểu hiện nào gọi là nôn nóng hết. Bởi vì hiện tại đang trong giờ làm việc, cho nên Lưu Tiểu Vũ muốn giữ cho tình trạng tinh thần của bản thân được tốt nhất.

Có điều, đúng lúc này cô ta lại lấy ra một chiếc điện thoại di động. Đây là chiếc điện thoại dùng cho công việc. Nó chỉ sử dụng được trong phạm vi bên trong tổng bộ. Bình thường nó chỉ được sử dụng khi cấp trên muốn liên lạc với cấp dưới, hay là các đồng nghiệp muốn nói chuyện, trao đổi gì đó với nhau mà thôi.

Trên điện thoại là một đoạn tin nhắn ngắn ngủn của đồng nghiệp, khiến cho Lưu Tiểu Vũ phải cảm thấy kỳ quái. Nội dung của tin nhắn như sau:

"Mau, mau tới giúp tôi với."

"Có việc gì mà lại nhờ mình giúp vào lúc này nghỉ, sắp bắt đầu cuộc họp rồi!"

Lưu Tiểu Vũ suy nghĩ mất một lúc nhưng cô ta vẫn chưa biết được bản thân có nên đi hay là không.

Cuối cùng cô ta lại nhìn đồng hồ. Hiện tại mới có 9 giờ 30, còn cách cuộc họp tầm 30 phút nữa, nhiêu đó chắc là đủ rồi.

Vì thế cô ta đúng dậy và nói:

- Dương Gian, tôi có thể đi ra ngoài một lát được không?

Dương Gian đang đọc cuốn sổ tay kia, nghe vậy thì hắn ngẩng đầu lên và hỏi:

- Cô ra ngoài mà còn cần xin chỉ thị của tôi hay sao? Cô có thuộc quyền quản lý của tôi đâu.

Lưu Tiểu Vũ lập tức lộ ra một nụ cười xinh xắn.

- Như vậy thì cậu không được báo cáo tôi đâu đấy. Nếu để cho người ta phát hiện ra tôi lại trốn ra ngoài vào lúc này thì thảm lắm đó.

Dương Gian nhìn cô ta một cái rồi nói:

- Cô cảm thấy tôi rảnh rỗi đến mức đi tố cáo cô chỉ vì cái lý do này hay sao? Đại tỷ à, tôi bận lắm đó, cô có biết không? Mấy ngày này chắc cô cũng biết là tôi bận đến cỡ nào rồi chứ.

Lưu Tiểu Vũ trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói:

- Cậu nói cái gì? Sao cậu lại biến tôi thành đại tỷ rồi?

Quả nhiên, sự chú ý của con gái đều giống hệt nhau.

Dương Gian nói:

- Có một số người nhìn bề ngoài thì giống trẻ con nhưng bản chất bên trong lại là đại tỷ. Đã thế còn không chịu thừa nhận, chẳng lẽ cô nghĩ tuổi của cô còn nhỏ hơn tôi hay sao?

- Tôi mới có 20...

Lưu Tiểu Vũ đang định cãi lại, thế nhưng sau đó cô ta chợt nhớ đến hồ sơ tư liệu của Dương Gian. Tên gia hỏa này đường đường chính chính là một học sinh cấp ba, năm nay cũng chỉ có 18 tuổi. Nếu so sánh xem ai nhỏ tuổi thì cô ta không hề có tý cơ hội thắng nào.

"Đáng đời tên FA."

Trong lòng Lưu Tiểu Vũ âm thầm chửi rủa nhưng ngoài miệng lại nói:

- Không thèm để ý đến cậu nữa, tôi đi đây. Cậu cũng đừng có mà chạy lung tung đấy nhé, lỡ tạo ra phiền phức cho tôi thì khổ. Với lại chỉ còn nửa tiếng nữa là cuộc họp sẽ bắt đầu, tôi đi một lát rồi trở về ngay.

Dương Gian không có nói gì, hắn chỉ cúi đầu, im lặng, tiếp tục đọc cuốn sổ tay ghi chép về chuyện linh dị. Lưu Tiểu Vũ cảm thấy chắc sẽ có vấn đề gì nữa, liền rời đi khỏi phòng nghỉ.

Vừa đi cô ta vừa nhắn tin cho người bạn kia.

- Cậu đang ở đâu vậy?

Một lúc sau cô ta liền nhận được một đoạn tin nhắn ngắn:

- Phòng nghỉ số 12.

Lưu Tiểu Vũ cũng không có rep lại tin nhắn, bởi vì phòng số 12 cách cô rất gần. Chỉ cần đi qua một cái hành lang nữa là sẽ đến. Tuy nhiên trong lòng cô ta luôn luôn cảm thấy có chút gì đó khá kỳ quái. Dựa theo lý mà nói thì ở những thời điểm này công việc của mấy nhân viên liên lạc hẳn là sẽ rất rảnh rỗi mới đúng. Nhưng nếu đối phương đã mở miệng nhờ thì cô ta cũng không tiện từ chối.

Rất nhanh, Lưu Tiểu Vũ liền đi đến trước cửa của căn phòng số 12, sau đó đưa tay lên gõ cửa. Người mở cửa không phải là người đồng nghiệp của cô ta mà là một người đàn ông.

Người này tuổi chừng ba mươi, thân hình cao lớn, tóc ngắn, trên cằm có râu. Khi nhìn thấy Lưu Tiểu Vũ, người này nhịn không được nên nhếch mép cười một tiếng. Điều này khiến cho cô ta cảm thấy có một loại cảm giác nguy hiểm và quái dị. Trông tên này giống như một con quỷ đội lốt da người vậy, khiến cho người ta phải hãi hùng, khiếp vía, nhịn không nổi mà muốn bỏ chạy.

Cực kỳ nguy hiểm!

Đây là ấn tượng đầu tiên của đại đa số người khi tiếp xúc với người đàn ông trước mặt.

- Vào đi.

Người kia mở cửa ra rồi nói một câu như thế, sau đó xoay người đi vào bên trong. Sắc mặt Lưu Tiểu Vũ trở nên căng thẳng, hơi khẩn trương đi vào bên trong. Từ trước đến giờ cô ta ít khi tiếp xúc với những ngự quỷ nhân khác. Cả ngày chỉ phụ trách liên lạc với mỗi mình Dương Gian, còn không có chuyện gì thì ngồi không.

- Xin lỗi, tôi là liên lạc viên Lưu Tiểu Vũ. Tôi đến để tìm đồng nghiệp của tôi, hẳn là cô ấy ở chỗ này.

Người kia chỉ tay vào bên trong phòng ngủ, sau đó sờ sờ cái cằm đầy râu ria, vừa cười vừa nói:

- Đúng rồi, cô ấy đang ở đây, bên trong ấy. Có chuyện gì thì cô đi vào trong mà tìm đi.

Bình Luận (0)
Comment