Những chiếc máy bay không người lái này điên cuồng xoay trên đầu của 5 người kia, đồng thời không ngừng chụp ảnh và quay phim.
Trong thời gian ngắn, tin tức khẩn cấp được gửi đến các thế lực.
Thế lực đầu tiên nhận được tin tức này là tổng bộ.
Bên trong phòng họp của tổng bộ.
- Đùa cái gì vậy, chẳng lẽ năm người Lý Quân, Liễu Tam, Tô Phàm, A Hồng, Từ Nhất Bình đều bị chết rồi hay sao vậy? Rốt cục bộ dạng hiện tại của bọn họ là người hay quỷ đây? Bọn họ đang định làm cái gì vậy, chẵng lẽ bọn họ định chạy vào thành phố để đại náo một trận hay sao vậy?
Khi nhìn thấy những hình ảnh được máy bay không người lái truyền về, Phó bộ trưởng Tào Duyên Hoa lập tức đứng ngồi không yên.
Hắn ta vỗ bàn một cái, vừa giận vừa sợ đứng lên, nhịn không nổi phải run rẩy cả người.
Mặc dù hắn ta đang cực kỳ phẫn nộ, nhưng phần nhiều là sợ hãi không che giấu nổi.
Bởi vì một khi chuyện như này xảy ra, cả thành phố sẽ đứng trước một cuộc khảo nghiệm chưa từng có.
Năm vị ngự quỷ nhân đỉnh phong đồng thời khôi phục lại, cộng thêm chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ, chuyện linh dị quỷ họa... Nhiêu đó thôi đã đủ hình thành một cái cầu tuyết cự đại. Đến khi đó quả cầu này sẽ lăn, bất cứ ngự quỷ nhân nào tham dự vào bên trong chuyện linh dị đáng sợ này đều sẽ bị nó thôn phệ và trở thành một phần của nó.
Cái này cũng không phải là việc xử lý được hay không xử lý được, mà chính là cần phải làm gì để giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.
Hắn ta nhanh chóng nhìn về phía Vương Tiểu Minh.
- Giáo sư Vương, theo cậu thấy, hiện tại chúng ta nên xử lý chuyện này như thế nào đây?
Giờ phút này Tào Duyên Hoa có chút hối hận, có lẽ bản thân không nên đồng ý với cái kế hoạch có vẻ điên cuồng này.
Bọn họ không nên có ý đồ khống chế một chuyện linh dị cấp S.
Những người khác ở bên trong phòng họp cũng đồng loạt nhìn về phía Vương Tiểu Minh, bầu không khí lúc này có vô cùng khẩn trương.
Lúc này, khóe miệng của Vương Tiểu Minh vẫn lộ một nụ cười, đồng thời nói ra một thông tin khiến cho người khác phải kinh sợ:
- Xem ra kế hoạch còn thuận lợi hơn cả những gì tôi tưởng tượng.
Tào Duyên Hoa giật mình nói:
- Lời này của cậu là có ý gì?
Vương Tiểu Minh chậm rãi nói:
- Đừng có tập trung chú ý lên trên người của đám Lý Quân, mà nhìn xem tràng cảnh xung quanh căn cứ thí nghiệm đi. Quỷ vực của quỷ họa đã biến mất... Quỷ vực của Cảnh sát quỷ cũng biến mất. Điều này có nghĩa là kế hoạch dùng quỷ hạn chế quỷ đã thành công.
Những người khác nghe vậy đều nhìn về phía màn hình.
Không ít người lập tức biến sắc.
Quả nhiên, mọi chuyện đúng như Vương Tiểu Minh nói, khu vực quỷ vực đáng sợ kia đã biến mất, ngay cả thứ có hình quan tài cũng không còn thấy nữa.
Những thứ mà bọn họ lo lắng lúc trước dường như đã được xử lý.
Ngoại trừ 5 người quỷ dị kia...
Trầm Lương trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu quả thật mọi chuyện đúng như lời giáo sư Vương nói, vậy có nghĩa là chúng ta đã thành công xử lý được Cảnh sát quỷ cùng quỷ họa rồi. Nhưng theo ngài thấy, tình huống của 5 người bọn họ là sao vậy? Bọn họ có còn sống không, hay là đã chết do lệ quỷ khôi phục?
- Hiện tại sự sống chết của đám người Lý Quân không còn quan trọng nữa.
Vương Tiểu Minh bình thản nói, nhưng câu nói kia lại để lộ ra một cỗ âm trầm, lạnh lùng đến dị thường:
- So với hai chuyện linh dị cấp độ S, thì dù 5 người bọn họ có bị diệt đoàn cũng không sao. Ngay từ thời điểm ban đầu xác định tham dự vào lần hành động này, bọn họ đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi. Từ xưa đến này, tôi sẽ không cân nhắc nhiều đến sinh tử của người khác, mà tôi chỉ xem xét theo phương diện làm cách nào để xử lý được chuyện linh dị.
"... "
Mọi người đều đồng loạt trầm mặc.
Mặc dù câu nói của hắn ta cực kỳ tàn khốc, nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, đây chính là đạo lý.
Làm gì có chuyện linh dị nào mà không có người chết.
- Tuy nhiên, 5 người Lý Quân cũng chưa chắc đã chết. Chú ý màn hình đi, mặc dù bề ngoài của 5 người này giống y như đúc với Lý Quân, Liễu Tam, Tô Phàm, A Hồng, Từ Nhất Bình. Thế nhưng trên người bọn họ không có điện thoại di động định vị vệ tinh. Với lại nếu bọn họ bị chết vì lệ quỷ khôi phục, thì bọn họ không thể nào hành động đều răm rắp như vậy được. Chú ý tay của năm người bọn họ đi.
Vương Tiểu Minh chỉ vào tay của 5 người ở trên tấm hình.
- Có nhìn thấy không, trên tay của 5 người đều có một vết thương trống rỗng, vết thương này rất đặc biệt, với lại vết thương của mỗi người đều rất giống nhau.
Ánh mắt Vương Tiểu Minh ngưng tụ:
- Vết thương giống nhau, động tác giống nhau, biểu lộ trên mặt cũng giống nhau, và đều không giống người... Đây đơn giản giống như là đang được vẽ ra vậy.
Quỷ họa?
Nghe Vương Tiểu Minh miêu tả, những người khác đều giật mình nhớ ra.
Trầm Lương nhíu mày.
- Ý của ngài là 5 người bọn họ chính là quỷ họa? Điều này sao có thể chứ, quỷ họa hẳn phải là một bức họa mới đúng. Đây chính là điều đã được ghi chép lại trong hồ sơ, làm sao biến thành 5 người bọn họ được.
Vương Tiểu Minh nói:
- Tư duy theo quán tính rất dễ khiến cho người ta rơi vào tử lộ, tôi không cần phải đoán bọn họ có phải là quỷ họa hay không, tôi chỉ cần nghi ngờ điều này là được. Phó bộ trưởng, nên chuẩn bị kế hoạch hành động, chấp hành theo phương án quỷ họa bị mất khống chế. Không cần để ý đến sống chết của 5 người Lý Quân, dẫn bọn họ đi, đừng cho 5 người này tiến vào bên trong thành thị là được rồi.
- Còn vị trí thì tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, tôi đề nghị nên đưa đến Quỷ trạch ở ngoại ô.
Vương Tiểu Minh bất chợt đưa ra một địa điểm.
Quỷ trạch ở ngoại ô!
Tào Duyên Hoa biến sắc.
Đây là một trong số không nhiều địa phương mà tổng bộ không thể xử lý. Bởi vì độ khuếch tán không cao, cho nên bọn họ thừa nhận và cho phép sự tồn tại của quỷ trạch này.
- Chúng ta có nên thử giam giữ nó hay không?
Tào Duyên Hoa rất muốn xử lý thứ này, làm một vố ăn quanh năm.
Dường như Vương Tiểu Minh đang suy nghĩ, một lát sau hắn ta mới nói:
- Tôi không thể cho ý kiến về vấn đề này được. Cái này thì phải do đích thân Phó bộ trưởng tự phán đoán mà thôi.
Phán đoán sẽ có nguy hiểm, nhưng đổi lại cũng sẽ có thu hoạch.
Theo Vương Tiểu Minh lợi và hại là hai thứ không khác nhau mấy, cho nên hắn ta không đưa ra đề nghị của bản thân.
- Tôi hiểu rồi.
Tào Duyên Hoa đưa ra quyết định rất nhanh:
- Trầm Lương, thông báo cho đám người Trần Nghĩa ở hiện trường. Bảo với bọn họ là chuẩn bị hành động theo kế hoạch.