Thêm truyện vào tủ sách để nhận được thông báo chương mới nhất
---
Ở trước mắt của những chuyện linh dị có cấp độ như này, cần phải tránh né đừng để cho bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
- Không, chính vì thế cho nên tôi mới đề nghị cho Quách Phàm tham dự lần hành động này.
Sắc mặt Vương Tiểu Minh vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt hắn ta hơi lấp lóe, dường như đang suy nghĩ một thứ gì đó.
- Tôi hi vọng sẽ nhìn thấy một số chuyện đặc biệt được gọi là ngoài ý muốn kia.
Tào Duyên Hoa trầm giọng nói:
- Cho nên cậu cho rằng việc Quách Phàm bị mất khống chế có liên quan đến điều mà cậu suy đoán kia?
Dựa theo tình huống bình thường, lần hành động này, Quách Phàm không thể nào bị mất khống chế mới đúng, nhưng kết quả lần hành động này lại là ngoài ý muốn.
Điều này là do Vương Tiểu Minh cố tình sắp xếp như thế sao?
Hay là hắn ta đang làm một cuộc thí nghiệm được thiết lập một cách tỉ mỉ, chính xác?
Hoặc là vì thu hồi lại được quan tài quỷ, cùng với việc trong tay Quách Phàm có được linh vị, cho nên giáo sư Vương này lại sinh ra hứng thú cho đề tài nghiên cứu mới. Vì thế quyết định hố chết Quách Phàm ở trong chuyện linh dị lần này.
Mặc dù khả năng này rất nhỏ.
Nhưng nếu theo như tính cách cân nhắc giá trị để giải quyết vấn đề của Vương Tiểu Minh, thì việc như thế này vẫn có khả năng xuất hiện, dù sao giá trị của Quách Phàm là quá nhỏ.
Giống như tình huống lần trước của Dương Gian vậy, thiếu chút nữa cả đám đã chết sạch ở trong thôn thôn Hoàng Cương rồi.
Vương Tiểu Minh không trả lời, chỉ yên lặng ngồi ở đó.
"Có lẽ hiện tại không phải là lúc chúng ta bàn luận những điều này, nếu hành động đã diễn ra thuận lợi. Như vậy đã đến lúc đón đám người kia đi ra... Hi vọng bọn họ vẫn còn sống."
Nghĩ đến đây Tào Duyên Hoa lập tức đứng dậy nói:
- Cuộc họp tạm dừng ở đây, tôi và giáo sư Vương có chuyện phải rời khỏi đây một lát.
Sau khi nói xong, hắn ta cùng Vương Tiểu Minh đứng dậy và đi ra khỏi phòng họp.
Đồng thời còn có một người khác đi theo bọn họ là Tần lão.
Trầm Lương nhìn thấy bọn họ rời đi thì lắc đầu cười một tiếng:
- Quả nhiên bọn họ cũng chuẩn bị sẵn từ trước rồi, đang định vơ vét một ít ngươi. Xem ra giáo sư Vương đã tính được mức độ nguy hiểm của bọn họ khi tham dự lần hành động này."
Triệu Kiến Quốc nói:
- Ai cũng không trả nổi cái giá cho việc một đám ngự quỷ nhân đỉnh phong bị đoàn diệt. Sở dĩ chuyện linh dị của quỷ họa bị coi là một chuyện linh dị cấp S cũng là vì lý do này. Nên giáo sư Vương chắc chắn là đã cân nhắc đến đường lùi của bọn họ khi đưa ra kế hoạch này rồi.
Trầm Lương nghĩ đến Quách Phàm, ánh mắt có hơi trầm xuống một cái:
- Nhưng những điều mà Vương Tiểu Minh cân nhắc lại quá nhiều, không ai biết được cậu ta có ý đồ gì hết. Chuyện có liên quan đến quan tài quỷ và linh vị vừa rồi, có lẽ chỉ là một phần do cậu ta chủ động nói cho chúng ta biết mà thôi. Còn mục đích thật sự thì không ai biết được. Dù sao lượng tin tức giữa chúng ta và cậu ta không ngang nhau, mà IQ cũng không giống được.
Có người nói:
- Nói xâu giáo sư Vương ở sau lưng như vậy không tốt đâu.
- Thế nhưng nếu bị cậu ta để mắt đến lại càng không tốt. Tôi cảm thấy người có thể nói chuyện được với Vương Tiểu Minh cũng chỉ có Dương Gian mà thôi. Dù sao...
Nói đến đây Trầm Lương liền im bặt không nói thêm nữa.
Dù sao cũng không tốt lắm khi nhắc đến ân oán giữa Vương Tiểu Minh và Dương Gian.
Lúc này, ở một chỗ khá đặc thù dưới lòng đất.
Đây là chỗ cất giữ những món đồ linh dị, trước đó Dương Gian từng đến chỗ này một lần rồi.
Hiện tại Tào Duyên Hoa cùng Vương Tiểu Minh và Tần lão lại đến đây một lần nữa, bọn họ đi đến trước cửa của một căn phòng nhỏ.
Thông qua cửa sổ bằng thủy tinh màu vàng sẫm có thể nhìn thấy được ở bên trong căn phòng là một cánh cửa gỗ khá cũ kỹ.
Bên trên cửa gỗ đã bị người ta dùng dây xích bằng vàng quấn quanh.
Tuy nhiên thi thoảng cánh cửa gỗ kia vẫn chấn động một chút, giống như đằng sau nó đang có thứ gì muốn mở cửa ra vậy.
Tào Duyên Hoa tiêu tốn một chút thời gian để mở cửa ra, sau đó ngưng trọng nói:
- Làm phiền ngài rồi, Tần lão.
- Ha ha, không cần phải khách khí như thế đâu, chút chuyện nhỏ mà thôi.
Tần lão cười ha hả rồi đi vào bên trong căn phòng nhỏ
Sau khi lão đi vào thì Tào Duyên Hoa nhanh chóng đóng cửa lại.
Bởi vì bên trong là một thứ cực kỳ nguy hiểm, có danh hiệu là Quỷ môn.
Một món đồ càng nguy hiểm, thì cũng có nghĩa là nó có giá trị càng lớn, còn giá trị hay nguy hiểm thì phải xen người sử dụng là ai và sử dụng như thế nào.
Ở bên trong căn phòng nhỏ, lúc này Tần lão đang cầm lấy chiếc nạng, nhẹ nhàng, từ tốn gỡ ra từng sợi xích một.
Càng ngày lực trói buộc ở trên cánh cửa càng ngày càng nhỏ, theo đó phía bên kia của cánh của cũng phát ra tiếng động càng kịch liệt.
Giống như ai đó ở bên trong không thể chờ đợi được mà phải nhanh chóng mở cửa ra vậy.
Tào Duyên Hoa có chút lo lắng nói:
- Đây là lần đầu tiên sử dụng món đồ nguy hiểm như này. Hi vọng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Vương Tiểu Minh bình tĩnh nói:
- Bất cứ chuyện gì đều sẽ tồn tại khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Không một ai có thể đảm bảo chuyện này có thể an toàn 100% được. Một khi tiếp xúc với những thứ quỷ quái này, thì cũng có nghĩa là nguy hiểm. Chuẩn bị tính thời gian đi, mười sáu phút sau sẽ bắt đầu mở cửa lần thứ nhất.
Tào Duyên Hoa nhìn đồng hồ, sau đó nhanh chóng ghi lại thời gian.
Thời gian đếm ngược mười sáu phút bắt đầu, ở trong phòng Tần lão cũng đã gỡ gần xong những sợi dây xích ở xung quanh cửa gỗ rồi...
Mặc dù vẫn còn mười mấy phút nữa mới mở cửa, nhưng Tào Duyên Hoa không dám thư giãn dù chỉ một giây một khắc nào. Ánh mắt hắn ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ.
Vương Tiểu Minh bất chợt nói:
- Đúng rồi, nhân dịp chỗ này không có ai, tôi cần nhắc nhở ông một việc.
- Có chuyện gì mà phải nói vào lúc này vậy?
Vương Tiểu Minh nói:
- Lúc nãy tôi định nói ra ở trong cuộc họp, nhưng sau đó tôi cho rằng việc đó quá nguy hiểm. Dù sao trong cuộc họp cũng có quá nhiều nhân tố không xác định. Ngay cả ông tôi cũng không thể nào tin tưởng hoàn toàn được nữa là, nhưng không còn cách nào khác, tôi chỉ đành mạo hiểm một chút. Dù sao chỉ nói với mình ông thì hệ số nguy hiểm sẽ thấp đi không ít.
Tào Duyên Hoa khẽ ngẩng đầu nói:
- Nghiêm trọng vậy sao? Chuyện gì thế, nói thử xem nào.
Vương Tiểu Minh nhìn chiếc cửa gỗ ở bên trong căn phòng, sau đó chậm rãi nói:
- Triệu Kiến Quốc có vấn đề.
Tào Duyên Hoa có chút không hiểu:
- Hả? Có ý gì?
Vương Tiểu Minh nói:
- Giống như mặt chữ đó, bản thân hắn ta đã xảy ra chuyện. Tôi nghi ngờ hắn ta đã bị quỷ xâm nhập, không phải thân thể, mà là cái này.
Nói xong, hắn ta đưa tay chỉ chỉ lấy đầu.
Con ngươi của Tào Duyên Hoa nhanh chóng co rụt lại.
- Đùa cái gì vậy, cậu có chứng cớ không?
Vương Tiểu Minh nói:
- Lần trước do làm việc phạm phải sai lầm cho nên hắn ta được điều đến làm người tiếp đón người mới ở căn cứ huấn luyện.... Sau đó phòng thí nghiệm của tôi xảy ra chuyện. Khi đó vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột cho nên tôi không có nhiều thời gian để nghĩ như vậy. Nhưng sau đó rảnh rồi tôi từng ngồi suy ngẫm quá, nếu chuyện linh dị của quan tài quỷ không phải là một chuyện ngoài ý muốn thì sao?
- Nói cách khác, tại thời điểm đó, ai là người biết được tôi sẽ rời đi phòng thí nghiệm, đồng thời có được khả năng tự do xâm nhập vào bên trong phòng thí nghiệm của tôi đây?
- Những người tiếp xúc qua với tôi chỉ có Lý Quân, Dương Gian, Triệu Kiến Quốc và mấy người bảo vệ của căn cứ huấn luyện. Nhưng những người bảo vệ của căn cứ huấn luyện đều đã bị chết ở bên trong chuyện linh dị rồi. Cho nên khả năng này không cao, duy nhất chỉ còn lại có ba người. Ba người này có khả năng cao nhất, bởi vì cả ba đều từng tiếp xúc với tôi, hơn nữa còn từng tham dự qua chuyện linh dị của quan tài quỷ.
Sắc mặt Tào Duyên Hoa trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
- Khả năng là Dương Gian cũng rất cao mà?
Vương Tiểu Minh bình tĩnh nói:
- Nếu tôi nói cậu ta là đối tượng tình nghi thì chắc Phó bộ trưởng ngài lại nghĩ là tôi đang mượn đao giết người. Dù sao giữ tôi và cậu ta cũng xảy ra một số chuyện không vui vẻ gì. Nhưng đáng tiếc là mức độ tình nghi của cậu ta lại thấp nhất.
Tào Duyên Hoa cắn răng nói:
- Nói như vậy, bên trong tổng bộ chúng ta đã có một con quỷ trà trộn vào hay sao?
Vương Tiểu Minh nói:
- Tạm thời chưa thể nào xác định được, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi. Mà đây lại là phương diện mà tôi không quá am hiểu, cho nên chuyện này chỉ biết giao lại cho Phó bộ trưởng ngài suy đoán đi thôi. Dù sao một khi xử lý chuyện này không khéo thì sẽ thành đại sự đó. Tôi vẫn còn cần tiếp tục nghiên cứu, nên không có thời gian để quan tâm đến mấy chuyện như này.
- Mà lại hiện tại khong phải là lúc suy nghĩ chuyện này đâu. Sắp đến lúc mở cánh cửa ra rồi.
Tào Duyên Hoa lập tức lấy lại tinh thần.
Hắn ta vội vàng chú ý đến đồng hồ, chuẩn bị bảo Tần lão mở quỷ môn ra.