Ở bên bên trong bóng tối càng ngày vươn ra càng nhiều ngón tay, những ngón tay này cứ nhúc nhích tự như côn trùng vậy, chúng che kín toàn bộ cánh cửa. Mỗi một ngón tay đều gắt gao quấn chặt lấy khung cửa, khiến cho nó phát ra từng tiếng kẽo kẹt.
Càng ngày quỷ môn càng lay động kịch liệt, giống như ở sâu trong bóng tôi đang có vô số thân ảnh chen chúc đi qua cửa vậy.
Ánh sáng bên trong căn phòng đã trở nên ảm đảm đến mức đáng sợ, giống như nó đang ở bên trong quỷ vực vậy.
- Hai mươi giây, còn có hai mươi giây nữa thôi. Khi thời gian vừa đến nhanh chóng đóng cửa lại, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì có thể đóng trước thời hạn.
Ở bên ngoài căn phòng, Tào Duyên Hoa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vừa sợ vừa giận, hắn ta vội vàng quát to.
Hiển nhiên là lần mở cửa này không mang được đám người, Tô Phàm, Liễu Tam ra ngoài, mà là bị quỷ tấn công.
Thế nhưng mọi chuyện phải thực hiện theo kế hoạch, không thể nào vì một vài suy đoán chủ quan mà lại kết thúc hành động sớm cả. Dù sao cũng không ai biết được tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì, có lẽ ở bên trong nguy hiểm có tồn tại một số hi vọng.
Làm Phó bộ trưởng, hắn ta tuyệt đối không cho phép có một đoàn đội ngự quỷ nhân đỉnh phong bị chết đi ở bên trong chuyện linh dị lần này, chỉ cần có một chút hi vọng, dù chỉ là một ít hắn ta cũng phải cứu cho bằng được.
Số lượng ngón tay xuất hiện trên khung cửa sổ đã đạt đến cực hạn, không còn chỗ nào để đặt ngón tay nữa cả.
Sau đó, ở bên góc phải của khung của, một cái bóng dáng hình tròn xuất hiện ở bên trong bóng tối.
Nếu nhìn kỹ thì đây chính là một cái đầu người bị hư thối. Mái tóc ở trên đầu đen nhánh đến mức dọa người, căn bản không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của người kia. Chỉ nghe thấy một cỗ hôi thối, giống như thịt bị hư thối từ lâu vậy, khiến cho người ta có cảm giác muốn nôn mửa.
Tần lão bịt mũi lại vì khó chịu, nhưng lão vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Sự trấn định của lão không hề hợp với thói thường chút nào, nếu đổi lại là một người bình thường đứng ở đó thì chắc bị dọa cho điên rồi.
Khi chiếc đầu người hư thối với mái tóc dày đặc kia nhô ra khỏi khung của, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy mái tóc ở trên đầu của người kia rũ xuống vì trọng lực.
Một khuôn mặt màu đen ẩn giấu ở đằng sau mái tóc lập tức lộ ra.
Giờ khắc này, sắc mặt của Tần lão hơi đổi.
Bởi vì lão nhìn thấy rõ khuôn mặt được che bởi mái tóc dày trịch kia, khuôn mặt này đang càng ngày càng giống lão.
Đây là một loại linh dị đáng sợ không thể lý giải nào đó.
Lão không thể nào đoán được, sau khi để lộ hoàn toàn khuôn mặt kia ra thì sẽ phát sinh ra chuyện như thế nào.
Cùng lúc đó, Tần lão lại nhìn thấy một đôi chân tái nhợt xuất hiện ở chỗ khác của khung cửa. Dựa theo phương hướng và độ cao của hai bàn chân này, lão có thể suy đoán ra, đây là một cỗ thi thể đang nằm trên cáng cứu thương, hoặc là giường bệnh nào dó, và đang dần dần bị đẩy ra từ trong bóng tối.
Hoặc thứ đang đẩy đôi chân này ra chính là bản thân cỗ thi thể kia.
- Thời gian đến rồi, Tần lão, nhanh, không thể chờ thêm được nữa.
Lúc này sắc mặt Tào Duyên Hoa trở nên cực kỳ hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch. Hắn ta tận mắt nhìn thấy quỷ đang dần dần đi ra khỏi cánh cửa. Nếu lúc này mà không ngăn cản nó, thì có trời mời biết được sẽ phát sinh ra chuyện như nào.
Nghe vậy, Tần lão nhẹ nhàng hừ một tiếng, sau đó cầm quải trượng gõ gõ mấy cái trên mặt đất.
Trong nháy mắt.
Chiếc đầu hư thối mọc đầy tóc kia vội vàng rụt ra sau, đồng thời bàn chân vừa mới được đẩy ra kia cũng lui về sau. Theo đó vô số ngón tay ở trên khung cửa cũng nhanh chóng buông bỏ, sau đó nhanh chóng lùi ra phía sau, giống như có một cỗ lực lượng nào đó kéo chúng vào sâu trong bóng tối.
- Rầm!
Cánh cửa gỗ lập tức khép lại, phát ra một tiếng rầm vang dội.
Toàn bộ những thứ quỷ dị vừa rồi lập tức biến mất không thấy gì nữa, giống như những thứ lúc này chỉ là ảo giác chứ không phải thật.
Thế nhưng những dấu vết do ngón tay lưu lại vẫn hiện rõ ràng ở trên khung cửa.
Tần lão nhìn thấy những vết cào ở trên khung cửa, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
- Tần lão, trước nghỉ ngơi một chút, mười phút sau bắt đầu mở cửa lần thứ hai.
Ở bên ngoài gian phòng, Tào Duyên Hoa thầm thở phào một hơi, đồng thời đưa tay lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Mặc dù chỉ là sợ bóng sợ gió một trận.
Nhưng phải nói cánh cửa này quá nguy hiểm, một khi mở ra sẽ gặp phải quỷ tấn công, quá đáng sợ.
Vương Tiểu Minh nhìn lấy cánh cửa đã đóng lại, mở miệng nói:
- Xem ra tình cảnh của bọn họ không được lạc quan cho lắm.
Trong lòng Tào Duyên Hoa càng tỏ ra bất an.
- Đúng thế, nếu theo lý thuyết thì đám người Lý Quân phải xuất hiện ngay lần mở cửa thứ nhất mới đúng chứ. Chẳng lẽ năm người ở bên ngoài chính là bọn hắn hay sao?
- Đừng có kết luận sớm như thế, không phải còn có lần thứ hai hay sao?
Tào Duyên Hoa nói:
- Thế nhưng lần mở cửa thứ hai chỉ duy trì có 30 giây... Tiếp đến sẽ là 10 giây. Thời gian của hai lần sau cộng lại còn không bằng lần thứ nhất, tôi sợ cơ hội của bọn họ không lớn.
Liên tục mở ra quỷ môn, nguy hiển cũng sẽ điệp gia lại với nhau.
Bởi vì sau khi mở quỷ môn lần thứ nhất, quỷ ở phía sau cánh cửa dường như bị thứ gì đó hấp dẫn, chúng cứ bồi hồi ở phía sau cánh cửa, nên có thể đi ra bất cứ lúc nào cửa mở.
Cho nên thời gian mở ra càng ngày sẽ càng ngắn.
Đương nhiên, nếu đóng quỷ môn trong một thời gian dài thì việc mở cửa sẽ được thiết lập lại, còn phải đóng bao lâu nó mới thiết lập lại thì Tào Duyên Hoa không biết được.
Cũng không có ai bỏ thời gian ra để chuyên môn nghiên cứu về nó.
Mà cùng lúc đó.
Ở bên trong một thôn làng quỷ dị.
Đám người Lý Quan đang trải qua hung hiểm mà cả đời này bọn họ không thể tưởng tượng nổi. Sau khi đánh đổi một số thứ bọn họ mới coi như miễn cưỡng sống sót.
Theo như kế hoạch, bọn họ đang chuẩn bị để rút lui.
Mà ở trước mặt bọn họ lúc này là một căn nhà dân, cả trái và phải, mỗi bên treo một bức tranh ở trên ván cửa. Nó giống như hai thứ gì đó canh cửa vậy, khiến cho bọn họ dừng lại, không dám tiến lên.
Bởi vì ở trước cửa này là hai bức ảnh vô cùng quỷ dị, nôi dung bên trên khá mơ hồ, bọn họ nhìn không rõ, nhưng nguy hiểm ẩn tàng trong đó lại khiến cho bọn họ phải run sợ trong lòng.
- Làm sao đây?
Nói chuyện là người phụ nữ duy nhất trong nhóm, A Hồng. Cái tên này của cô ta hẳn là tên giả, thế nhưng hiện tại, dù tên là giả nhưng cảm xúc lại là chân thật.
Ở trong giọng nói của cô ta để lọ rõ sự hoảng sợ đến tột cùng.
Đám người bất an nhìn lấy bốn phía.
Đâu chỉ có cánh cửa phía trước bọn họ, mà xung quanh, khắp bốn phía vách tường của căn nhà. Chỗ nào cũng đều có treo một vài bức ảnh, thậm chí ở trên mặt đất đều có một số bức tranh đã được đóng khung hoàn chỉnh. Có một số bức ảnh bị thiếu mất góc, có bức bị vỡ vụn, tóm lại chỗ này không phải là một chỗ có thể cung cấp cho người ta cảm giác an toàn.
Khắp nơi đều xuất hiện dấu vết bị chuyện linh dị xâm lấn.