Khi lớp da trên người ngọ nguậy càng ngày càng nhiều, tri giác của Trần Nghĩa cũng dần dần được khôi phục lại, đồng thời cỗ khí tức âm lãnh xâm nhập kia nhanh chóng thối lui.
Thế nhưng cánh tay cứng ngắc giống của người chết kai vẫn nắm chặt lấy cánh tay của hắn ta như trước.
- A!
Trên mặt của Trần Nghĩa lộ ra vẻ dữ tợn, đồng thời phải kêu lên một tiếng vì quá đau, không nhịn nổi.
Để chống lại đợt tập kích vừa rồi, quỷ da Trần Nghĩa đã phải trả một cái giá tương đối lớn. Dựa vào mắt thường là có thể nhìn thấy được, da thịt trên người của hắn ta đang nhanh chóng trở nên ảm đạm, tro tàn, bị che kín bởi thi ban. Quỷ da đang dần dần từng bước, từng bước ăn mòn thân thể của Trần Nghĩa, khiến cho hắn ta cảm thấy cả người giống như bị xé da róc thịt vậy, đau không tưởng nổi.
Loại thống khổ do lệ quỷ ăn mòn này, chẳng khác gì một người sống sờ sờ bị người khác lột da, róc thịt.
Nhưng sau khi trả cái giá kia, thứ Trần Nghĩa nhận được cũng không phải là an toàn. Nếu là bình thường, thì sau khi quỷ da trên người Trần Nghĩa tiếp xúc với lệ quỷ, trong nháy mắt con lệ quỷ kia sẽ tạm thời rời đi, không tập kích hắn ta nữa.
Nhưng hiện tại.
Con quỷ do Quách Phàm thả ra vẫn cứ nắm chặt lấy tay của Trần Nghĩa như cữ, không chịu thả. Ở mức độ như này, quỷ da của Trần Nghĩa không có cách nào chống lại cả.
Nếu tình hình mà cứ tiếp tục kéo dài, thì chẳng mấy chốc nữa thôi, Trần Nghĩa sẽ phải chết vì lệ quỷ khôi phục.
Không có bất cứ hi vọng nào.
Nhưng việc bị quỷ của Quách Phàm tập kích chỉ là một trong những nguy cơ mà hắn ta phải đối mặt mà thôi.
Ngay khi Trần Nghĩa đang liều mạng chống cự với Quách Phàm, ở phía sau, 5 con quỷ đã đi đến bên cạnh hắn ta...
Không biết có phải là do hiện tại Trần Nghĩa đang bị quỷ tập kích hay không, hay là vì nguyên nhân khác. Mà khi 5 con quỷ kia ngang qua Trần Nghĩa, chúng cũng không có tập kích hắn ta, mà cứ thế đi về phía Chung Sơn.
Dù là ai cũng không thể nào tưởng tượng ra được, khi 5 con quỷ này đến được mục tiêu đã đánh dấu của chúng là Chung Sơn, thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Dù không biết là chuyện gì, nhưng chắc chắn đó không phải là chuyện tốt.
- Két, két két.
Một âm thanh giống như tiếng xương bị vặn gãy vang lên.
Lúc này, con quỷ Quách Phàm đang nắm lấy tay của Trần Nghĩa, dường như cũng bị quỷ nến hấp dẫn hay sao ấy. Thân thể của nó đột nhiên xoay chuyển nửa vòng một cách máy móc, điều này khiến cho phần xương sống ở eo gần như bị gãy mất một nửa, thì mới có thể xoay được thân thể nửa vòng kia. Cuối cùng nó mới hướng khuôn mặt trắng bệch như của người chết kia về phía Chung Sơn.
Ngay khi bị quỷ nhìn chằm chằm vào, Chung Sơn lập tức cảm nhận được một cỗ hoảng sợ.
Giờ khắc này, hắn ta thậm chí cảm thấy được, con quỷ do Quách Phàm thả ra từ trong linh vị còn nguy hiểm hơn, đáng sợ hơn rất nhiều so với 5 con quỷ đi ra từ quỷ vực của quỷ họa kia.
- Phù!
Ngay lập tức, Chung Sơn không chút do dự mà thổi tắt cây quỷ nến ở trong tay. Hắn ta không dám chần chừ dù chỉ một giây.
Đến lúc này.
Kế hoạch có lẽ đã có thể thành công dẫn đường cho quỷ kia chính thức tuyên bố thất bại. Hai cây quỷ nến đã bị dập tắt toàn bộ. Dù hiện tại bọn họ có thành công nhóm thêm quỷ nến đi nữa thì cũng không thể nào thuận lợi dẫn đường cho quỷ như trước.
Ngay khi kế hoạch dẫn đường cho quỷ thất bại.
Thì ở một chỗ không biết nào đó trong quỷ vực.
Sau một đoạn thời gian dài chạy trốn lệ quỷ, đám người Lý Quân gần như đã tiêu hao hết toàn bộ vật tư mang theo.
Mặc dù lệ quỷ của Lý Quân vẫn chưa đến mức phải khôi phục. Nhưng nếu còn không tìm thấy lối thoát để đi ra khỏi đây. Thì việc đám người chết sạch ở bên trong thôn Hoàng Cương là điều chắc chắn 100% rồi.
Mà càng ngày mức độ ăn mòn của quỷ họa càng nhiều, thì chỗ cho bọn họ lẩn trốn ở bên trong thôn Hoàng Cương lại càng ngày càng ít.
- Đây là căn nhà cuối cùng, chúng ta lại quay vòng về đầu thôn.
Ở bên trong đám người, Tô Phàm thở hổn hà hổn hển. Bàn tay hắn ta nắm chặt lấy điện thoại di động, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Sau khi đi lòng vòng ở bên trong thôn, gặp mấy lần nguy hiểm, cuối cùng bọn họ lại trở về với nơi bắt đầu.
Ở trước mặt bọn họ là một căn nhà cũ kỹ lợp mái ngói.
Cửa nhà rộng mở, bên trong vẫn là một mảnh tối tăm. Nhìn xuyên qua sảnh chính bọn họ có thể nhìn thấy mơ hồ, ở giữ sảnh chính có một sợi dây thừng buộc trên xà nhà, còn phía dưới là một cỗ thi thể.
Cỗ thi thể kia đưa lưng ra phía ngoài, đồng thời còn đang không ngừng đung đưa. Khiến cho cảnh tượng càng trở nên quỷ dị và khủng bố hơn.
Không nghi ngờ gì nữa, bên trong căn nhà cuối cùng này chắc chắn có quỷ.
Hiện tại bọn đang phải đứng trước một lựa chọn cực kỳ khó khăn.
- Mấy giờ rồi.
Cả người Lý Quân tỏa ra một mùi khét lẹt, giống như một cỗ thi thể chết cháy vậy. Ngay cả giọng nói cũng trở nên biến dạng, khàn khàn.
- Còn cách thời gian mở cửa ba phút nữa.
Liễu Tam vẫn luôn chú ý đến thời gian, ở trên khuôn mặt vàng như nến kia không hề tỏ ra chút cấp bách. Hắn ta bình tĩnh đến mức dị thường.
Vị ngự quỷ nhân còn lại tên là Từ Nhất Bình nhỏ giọng nói.
- Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Căn nhà này còn không có bị quỷ vực của quỷ họa ăn mòn, với lại chỗ đó vẫn còn cửa, còn những chỗ khác đã đi không được rồi. Mặc dù bên trong có quỷ, nhưng chúng ta nhất định phải xông vào, nếu không toàn bộ chúng ta sẽ chết ở trong tay của quỷ họa. Đương nhiên nếu đụng phải Cảnh sát quỷ, thì khả năng cao toàn bộ chúng ta cũng sẽ bị nó giết chết. Mặc dù Cảnh sát quỷ sẽ không giết người không bị lạc đàn, nhưng đừng quên nó còn có khả năng khởi động lại.
Lý Quân nghiêm túc quan sát lấy bốn phía.
Ở trên bầu trời đang phiêu lãng nhưng thứ đồ xám trắng, giống như tro giấy, chúng không ngừng rơi xuống xung quanh bọn họ.
Số lượng bức họa rơi trên mặt đường càng ngày càng nhiều, bọn họ thậm chí còn không thể biết được những bức họa này xuất hiện từ lúc nào nữa cơ. Chúng giống như đã có sẵn ở trên đường từ trước vậy, chỉ là trước đó bọn họ không nhìn thấy mà thôi.
Với lại những thứ vẽ ở trên bức họa càng ngày càng quỷ dị, có bóng đen vặn vẹo, có thi thể băng lãnh, có quỷ...
Dường như mỗi một bức họa đại diện cho một con quỷ.
Số lượng quỷ nhiều đến mức khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
Căn nhà tối tăm có chứa quỷ, con đường trắng xám.
Một đen một trắng đã xây dựng nên toàn bộ mọi thứ ở bên trong cái thôn này.
Tình cảnh đám người bọn họ giãy dụa, sống sót từ đầu đến giờ, cũng giống như những vong hồn đang bồi hồi ở trước cửa địa ngục và đã sẵn sàng đi vào vậy.
Điểm khác biệt duy nhất chính là những vong hồn kia sẽ phải đi vào bên trong địa ngục.
Còn bọn họ thì vẫn còn có cơ hội sống, nhưng nó rất nhỏ, hơn nữa, đó còn là cơ hội duy nhất mà bọn họ có.