Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 997 - Chương 997: Bảo Vệ

Chương 997: Bảo Vệ

Rõ ràng lúc này vẫn là buổi sáng.

Nhưng khi đi vào bên trong quán Bar có treo biển ngừng kinh doanh này liền bị những tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm cho tê dại hết da đầu.

Hắn nhíu mày, quét mắt nhìn qua xung quanh một chút. Tất cả đều là những nam nữ thanh niên ở trong trạng thái hưng phấn, giống như kiểu những người này không hề biết mệt mỏi vậy. Cho nên phát tiết tinh lực ở bên trong tiếng nhạc đinh tai.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:

"Còn tưởng là khi treo biển đóng cửa không kinh doanh thì chỗ này sẽ không có ai, không nghĩ là số người bên trong còn nhiều hơn cả tưởng tượng. Trong này đang cố ý che giấu cái gì đây?"

"Nhưng hiện tại tên Trương Kiến kia đang ở đâu đây?"

Hắn đi xuyên qua đám người, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu. Mà những người xung quanh lại không có một ai chú ý đến ở bên cạnh bọn họ đang có một người dùng cách thức cực kỳ vô lý để di chuyển trong đám người.

Lúc này.

Ở bên trong một căn phòng sang trọng.

Một người thanh niên tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt có chút tái nhợt cùng hơi sưng, đang ngồi hút thuốc và cùng đánh bài với một đám thanh niên nam nữ.

Trò chơi đương nhiên là trò đấu địa chủ rồi.

- Ha ha, còn đánh sảnh, lần này coi anh đây có chơi chết mấy đứa không...

Trương Kiến vừa cười lớn vừa thả xuống mấy lá bài:

- Lớn, có ai có không? Không có anh đây liền về.

- Không có.

- Mẹ nó chứ, cậu đánh cái gì không đánh lại đi đánh sảnh.

Chơi bài cùng Trương Kiến là hai người thanh niên trẻ tuổi. Ngoài ra ở bên cạnh còn có mấy cô gái nữa, tất cả bọn họ đều vì trợ hứng cho Trương Kiến khi đánh bài.

Trương Kiến tiếp tục đánh.

- Ba xì, có ai có không?

- Bỏ...

Rất nhanh, là bài cuối cùng trên tay của Trương Kiến cũng bị vứt xuống. Trương Kiến thắng ván này, hắn ta cười cười đá đá vào cái túi bên cạnh.

- Xem ra vận khí của mấy người ngày hôm này kém xa đám người hôm qua. Thắng tôi một ván tôi sẽ cho một vạn, tiền ở ngay đây. Muốn cầm tiền thì cố mà lấy hết bản lĩnh ra. Thế nhưng nếu thua thì phải uống một chén rượu. Mấy người đều hiểu quy củ rồi chứ, tự tính xem trong tay còn thừa bao nhiêu là đi, tôi không nói nhảm nữa.

- Rót rượu.

Hắn ta vung tay lên, ngay lập tức có hai cô gái bên cạnh bày chén ra, sau đó rót rượu vào ly.

Hai người thanh niên kia nhìn thấy số lượng rượu trên bàn trong lòng đều lạnh lẽo, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác đành phải cắn răng đi đến.

Chỉ chốc lát.

Hai người kia chịu không được, phải che kín miệng sau đó chạy thẳng ra bên ngoài.

- Ha ha, nhanh như vậy đã chịu không nổi rồi? Mới đánh được có một ván thôi mà.

Trương Kiến vỗ vô tay cười, hắn ta cảm thấy chuyện này cực kỳ thú vị.

- Đi gọi thêm hai người vào đi. Lần này tâm trạng của tôi tốt, người thắng sẽ được gấp đôi, nếu không hôm nay tôi không có cách nào tiêu hết số tiền này.

Nói xong, hắn ta tùy tiện để bao tiền lên trên bàn.

- Tôi, để tôi qua.

Ngay lập tức ở mấy cô gái ở bên cạnh trợn mắt tranh nhau loạn cả lên, sau đó liền nhào đến ngồi xuống chỗ của hai người vừa nãy để bồi tiếp Trương Kiến chơi bài.

Người nhanh tay thì đoạt được mấy vạn, còn chậm thì chỉ giật được có mấy ngàn, mấy trăm, tràng cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Trương Kiến nhếch miệng cười, vừa hút thuốc, vừa chứng kiến cảnh tượng này xảy ra. Hắn ta không hề có ý định ngăn cản, bởi vì hắn ta ưa thích cảnh tượng như vậy. Chỉ tùy tiện vứt ra mấy vạn khối liền khiến cho một đám mỹ nữ giống như chó hoang tranh nhau giành giật. Một ván bài là có thể khién cho những người thanh niên trẻ tuổi kia phải dùng mạng để uống rượu.

Trong lòng hắn ta có chút dương dương đắc ý.

"Cuối cùng thì ai mới là người điên đây, là mình điên hay bọn họ điên? Theo mình thấy, tất cả bọn họ đều là người điên, chỉ có một số người biết giả vờ, còn có một ít người không biết giả vờ thôi."

Chờ một lúc.

Rất nhanh, trên bàn có thêm hai người thanh niên trẻ tuổi không sợ chết, hào hứng đi vào bên trong, bộ dạng giống như đang kiếm tiền vậy.

Trương Kiến thả điếu thuốc trong tay rồi nói:

- Tôi sẽ không lảm nhảm lại quy củ nữa. Tẩy bài đi, con người tôi quan tâm nhất chính là công bằng. Đến khi thua cũng đừng có bảo là tôi gian lận đấy nhé.

Ngay khi ván bài vừa mới bắt đầu được có một nửa.

Ở ngoài cửa truyền vào tiếng của bảo vệ.

- Này anh bạn, hiện tại chỗ này không vào được đâu.

- Ầm!

Một tiếng vang thật lớn xuất hiện, cánh cửa phòng bị một người đẩy ra. Là một người thanh niên trẻ, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, đang dùng tư thái cường thế đi vào bên trong.

Một cô gái vô ý nói vì quá hoảng sợ.

- Ai thế, làm tôi sợ một hồi.

- Đứng yên, không được nhúc nhích.

Hai người bảo vệ kinh hãi xong vào, sau đó cầm một cái gậy định chế trụ người thanh niên kia ở trên mặt đất.

Thế nhưng sau đó hai người này chợt cảm giác được có cái gì đó không thích hợp. Bởi vì nhìn qua người thanh niên này không có cường tráng cho lắm, vậy mà sức mạnh lại cực kỳ đáng sợ. Bất kể bọn họ dùng bao nhiêu sức đều không thể nhấn ngã xuống đất.

- Trương Kiến?

Ánh mắt Dương Gian lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào nhìn chằm chằm vào người của Trương Kiến đang ngồi trên ghế sô pha.

Trương Kiến tỏ ra hơi giật mình một chút, dường như có chút ngoài ý muốn. Nụ cười ngông nghênh trên mặt dần dần thu liễm lại. Mấy lá bài trong tay cũng bị buông xuống, hiện nhiên hắn ta nhận ra được thân phận của người thanh niên mới vào.

Sau khi xác nhận được thân phận của Trương Kiến, lúc này Dương Gian mới nhìn đến hai người ở hai bên rồi nói:

- Đây là bảo tiêu của cậu?

Trương Kiến hút một hơi, sau đó cười rộ lên:

- Đừng, đừng hiểu lầm, tôi không quen biết với bọn họ đâu. Nếu tâm tình của cậu không tốt có thể khiến bọn họ biến mất cũng được, không sao đâu.

Hai người bảo vệ kia vội vàng xin lỗi.

- Tổng giám đốc Trương, thật sự xin lỗi, là do chúng tôi làm việc sai lầm. Không nghĩ tới người này lại cứng rắn xông vào, chúng tôi sẽ mang hắn ra ngay.

Bình Luận (0)
Comment