Khương Kiều

Chương 5

Trầm Bắc Khương và Tương Tình đi bộ ra bến xe bus, anh chân dài, cô gần như phải chạy bước nhỏ mới theo kịp anh. Sáng sớm không khí trong lành, nắng mai xuyên qua kẽ lá, để lại những đốm sáng loang lổ trên mặt đường. Tương Tình thở nhẹ ra, cô quyết định đi chậm lại một chút, quả nhiên là bị tụt lại phía sau. Trầm Bắc Khương dường như cũng nhận ra, anh khựng lại, quay đầu nhìn cô. Trong ánh nắng mơ màng, cô gái có lẽ không nghĩ anh đột nhiên dừng lại, mái đầu mềm mại va vào bờ ngực rắn chắc của anh

"Ai u" Tương Tình ngước đầu nhìn anh, ánh nắng để lại một vệt trên gương mặt trắng nõn của cô, gió khẽ thổi khiến tóc mái trước trán cô hơi gợn lên. Cô gái trước mặt chỉ cao tới ngực anh, Trầm Bắc Khương lùi lại, anh hơi chột dạ, cô có nghe được tiếng trái tim anh đập mạnh không nhỉ? Giọng anh trầm khàn

"Có sao không?"

"Dạ không sao"

"Đi nhanh một chút"

Nói thì vậy nhưng Trầm Bắc Khương cố tình đi chậm lại, lần này cuối cùng cô đã có thể đi thong thả mà không bị tụt lại phía sau.

Hai người đứng ở điểm chờ xe bus, người bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc hai người họ, đúng là một cảnh tượng ngập tràn mùi vị thanh xuân. Thiếu niên mặc đồng phục Nhị Trung màu trắng viền đỏ, bên cạnh anh cô gái bé nhỏ mặc đồng phục Tam Trung màu trắng viền xanh. Thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo người sống chớ lại gần, nhưng khi cúi đầu nhìn cô gái lại có chút nhu hòa khó phát hiện.

Xe bus đến, mọi người lần lượt lên xe. Trên xe cũng có học sinh của cả Tam Trung và Nhị Trung, Trầm Bắc Khương vừa lên xe, hầu như mấy học sinh đều nhận ra anh. Vị lão đại nổi tiếng lạnh lùng của Nhị Trung sao mà không biết cơ chứ, nhưng cái khiến mọi người ngạc nhiên là cô gái đi cùng anh. Trầm Bắc Khương nhìn quanh xe bus, còn một chỗ trống sát cửa sổ. Anh ấn Tương Tình ngồi xuống ghế sau đó đứng chắn ngay trước mặt cô, cánh tay giữ chiếc ghế cô ngồi. Tương Tình ngại ngùng nhìn anh

"Hay là...hay là anh ngồi đi..."

Trầm Bắc Khương từ trên cao nhìn xuống cô, khóe miệng anh khẽ cong lên một đường nhỏ, không kìm lòng được khẽ vỗ nhẹ đầu cô, lấy từ trong cặp ra hộp sữa bò

"Cầm lấy, giữa giờ uống"

Tương Tình có chút thụ sủng nhược kinh, cô cũng không dám từ chối, cầm lấy hộp sữa thẹn thùng nói cám ơn.

Nhất Trung là trường nổi tiếng về các quy định và luật lệ nhất trong bốn trường trung học của thành phố A, học sinh không được phép trang điểm, yêu sớm, thậm chí các hoạt động thể thao cũng rất ít, họ dành cả ngày chỉ để học và các kì thi tuần, thi tháng diễn ra thường xuyên, ngày nào giáo viên cũng giao về cho học sinh rất nhiều bài tập về nhà để bổ sung nâng cao thêm kiến thức. Học sinh Nhất Trung dành phần lớn thời gian chỉ để học, các hoạt động vui chơi tụ tập giữa bạn bè với nhau cũng thực sự hiếm, bố mẹ cũng đặt rất nhiều kì vọng vào con cái và chính họ cũng có đặt ra mục tiêu rất cao cho chính bản thân mình.

Khác với Nhất Trung, ba trường trung học còn lại tuy cũng có những nội quy nhất định với học sinh nhưng các hoạt động ngoại khóa thì thường xuyên diễn ra, cũng không quá áp lực như Nhất Trung.

Tương Uyển Nhàn thương Tương Tình nên không yêu cầu gì quá nhiều, có lúc bà còn nói cô không cần học hành vất vả gì, bà có đủ khả năng nuôi cô cả đời. Tương Tình là điển hình của con nhà người ta trong mắt các bạn học, là học sinh cưng trong mắt các thầy cô. Thành tích của cô đứng thứ hai ở trường điểm Nhất Trung, luôn chấp hành các nội quy trong trường, đích thực là con ngoan trò giỏi một trăm phần trăm.

Cô Liễu gấp học bạ của Tương Tình lại, đột nhiên cảm thấy có chút áp lực. Vừa xinh đẹp vừa học giỏi nhân cách lại tốt, cô cảm thấy ủy khuất thay em ấy khi rơi vào lớp cô. Học kì thứ nhất của năm hai trung học vẫn chưa phân ban nên học sinh vẫn học chung, lớp 2-5 của cô Liễu là lớp có thành tích kém nhất, cũng là lớp khiến thầy cô trong trường đau đầu nhất. Trong lớp đa phần đều là học sinh có thành tích tốt cũng ngoan ngoãn nhưng mà một bộ phận trong lớp thì không, lúc nào cũng kéo lớp xuống hạng bét. Đám này toàn là các nhị thế tổ của các tập đoàn có tiếng, ngênh ngang hống hách không nể mặt ai.

Cô Liễu thở dài, đẩy cửa phòng học bước vào. Trong lớp cũng không quá ồn ào, học sinh thấy giáo viên cũng ngay lập tức im lặng, cô Liễu liếc mắt xuống cuối lớp, đám phú nhị đại đang mải mê nghịch điện thoại, tên nhóc Hứa Tề Dương còn hớn hở nói chào buổi sáng với cô. Cô Liễu tiếp tục thở dài, ngay sau đó nghiêm mặt lại, gõ cây thước xuống bàn

"Các em yên lặng một chút, hôm nay lớp mình có một bạn học mới, vì vài lí do nên nhập học muộn hơn các em" Cô nhìn ra ngoài cửa, vẫy tay với Tương Tình "Em vào đây đi"

Tương Tinh gật đầu đi vào trong lớp, các bạn học đều tò mò nhìn học sinh mới tới sau đó đồng loạt ngẩn người. Hứa Tề Dương và Ôn Thịnh Đình cũng nhìn lên bục giảng, Ôn Thịnh Định kinh ngạc, cậu ta đưa tay đẩy Cung Khương ngồi bên trên đang gục đầu xuống bàn ngủ

"Khương ca, Khương ca, dậy mau lên"

Cung Khương bực bội, cậu khó chịu ngẩng phắt người lên, định quay xuống đập cho Ôn Thịnh Đình một trận thì một giọng nói quen thuộc truyền vào tai, chính là giọng nói lặp đi lặp lại trong giấc mơ khiến cậu trằn trọc cả đêm qua.

"Xin chào mọi người. Mình là Tương Tình, "Tương" trong "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng", "Tình" trong "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì". Rất vui được học chung với mọi người."

Thiếu nữ đứng trên bục giảng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào có chút mơ màng, quần đồng phục hơi dài nên cô xắn lên mấy nấc để lộ một đoạn chân nhỏ nhắn trắng mịn, gương mặt như hoa đào tháng ba, dáng người thướt tha mảnh khảnh, ánh mắt cô gái nhìn xuống dưới lớp rồi dừng lại trên người Cung Khương, cặp mắt sáng ngời tựa đêm trăng mùa thu hiện lên sự ngạc nhiên.

Cung Khương ngẩn ngơ chốc lát, hắn thầm nghĩ, xong rồi hắn tiêu đời rồi.
Bình Luận (0)
Comment