Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai

Chương 6

Editor: Mứt Chanh

Ở bên ngoài phòng thử vai, Mạnh Thử Hàn dậm dậm chân.

Khương Kiền luôn luôn chỉ lo đầu tư như thế nào hiện tại còn tới xem thử vai? Không phải là vì 36d chứ?

Chỉ là một cái chớp mắt, Mạnh Thử Hàn liền phủ quyết, cái tin nhắn kia đều đã bị cô xóa rồi mà.

Người phía trước thử vai thực nhanh liền xong rồi, trên khuôn mặt nữ diễn viên kia dị sắc rực rỡ, trong lòng Mạnh Thử Hàn cũng không có để tâm.

Thực mau liền đến số 31, là Mộ Châu.

Hôm trước Mộ Châu cũng đúng lúc trở về, cùng cô ấy trở về còn có Lý tổng.

Mộ Châu vào trong phòng thử vai, Trần Toa ở phía sau cô nhỏ giọng cười nhạo một tiếng: "Tại giới giải trí hỗn độn này rất ít người sạch sẽ."

Mạnh Thử Hàn nhấc tay...... Sau đó lại thả xuống.

Tại giới giải trí hỗn độn này, cô Mạnh Thử Hàn không biết xấu hổ mà nói một câu: cô sạch sẽ không hề dơ! Nhưng nghĩ lại bị trên mạng bôi đen như vậy cho nên lời nói này tựa hồ quá không đáng tin tưởng.

Mười lăm phút sau, Mộ Châu bước ra, tóc đen tựa như thác nước một tia cũng không loạn, khóe môi mang theo tươi cười khóe léo cùng ưu nhã.

Mộ Châu đi tới nói với Mạnh Thử Hàn: "Chị Thử Hàn, đến lượt chị rồi."

"Ừ."

Mạnh Thử Hàn cầm bảng số trong tay đi đến cửa phòng thử vai rồi đem bảng số trả lại cho nhân viên công tác, lúc này mới đẩy cửa đi vào.

Cô vừa vào cửa, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy được Khương Kiền.

Anh mặc một thân tây trang đen ngồi giữa mọi người, mặt mày lạnh lùng ngồi bắt chéo chân lên, ánh mắt không có nhìn bất luận ai nhưng đôi mắt hẹp dài kia lộ ra một chút không kiên nhẫn.

Cũng không trách ánh mắt đầu tiên của Mạnh Thử Hàn dù bên trong nhiều người như vậy vẫn nhìn thấy được Khương Kiền, chủ yếu là do khí chất xuất chúng của anh, tướng mạo xuất chúng lại ngồi ở vị trí chính giữa giống như chúng tinh phủng nguyệt *, rất khó để người khác không chú ý đến.

* Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 ( đại loại là những vì sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)

Sắc mặt Trương Hòa Bình ngồi bên cạnh anh cũng không tốt cho lắm.

Mạnh Thử Hàn đi vào, giày cao gót dừng ở trên sàn nhà phát ra động tĩnh nhẹ nhàng.

Lúc này Khương Kiền mới động đậy, đôi mắt nhìn đến sườn mặt của Mạnh Thử Hàn.

Mạnh Thử Hàn trộm cho anh một cái xem thường.

Cô đi đến vị trí trống trước mặt mọi người, ngồi ở bên cạnh Trương Hòa Bình là phó đạo diễn Lưu mắt đang nhìn tư liệu: "Mạnh Thử Hàn?"

Mạnh Thử Hàn cúc cung đáp lời, "Tôi là nghệ sĩ dưới trướng của Đỉnh Minh - Mạnh Thử Hàn, muốn thử vai Tô Nhân."

"Toàn mạng bôi đen......"phó đạo diễn Lưu một mình lẩm bẩm một câu, bởi vì không gian có chút nhỏ cho nên mặc dù giọng nói không lớn cho lắm nhưng cũng có người nghe thấy được mà cười trộm.

Lúc này Trương Hòa Bình mới giương mắt nhìn lên.

Khương Kiền nhíu mày, dùng đôi mắt lạnh liếc phó đạo diễn Lưu một cái rồi mở miệng nói: "Còn không bắt đầu?"

Phó đạo diễn Lưu bối rối, vị Khương tổng này từ khi tiến vào liền không nói chuyện qua, hiện tại bỗng nhiên mở miệng còn có chút khiến người khác sợ hãi.

Phó đạo diễn Lưu mở miệng: "Mạnh Thử Hàn...... Diễn đoạn ngắn Tô Nhân ngăn cản Triệu Hiểu Hiểu nhập vào đám cháy cứu người, có thể chứ?"

Mạnh Thử Hàn lộ ra tươi cười nói: "Có thể."

Tô Nhân là một nhân vật phức tạp, nhát gan cùng khiếp nhược, chỗ bùng nổ nhất của cô chính là đoạn lúc Triệu Hiểu Hiểu nhập vào đám cháy đi cứu người.

Mạnh Thử Hàn nâng nâng mí mắt, lui ra sau một bước nhỏ, đôi mắt cô liền đỏ lên hàm chứa nước mắt nhưng không có khóc ra chỉ là cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng mà hô lên một tiếng: "Hiểu Hiểu, đừng đi......"

Giọng nói run rẩy dường như có một loại thống khổ cùng ẩn nhẫn chứa đựng trong đó.

Trương Hòa Bình đang uể oải không vui cũng ngẩng đầu lên, nhìn người con gái trước mắt vẫn luôn run rẩy nhỏ giọng kêu gọi đang siết chặt góc áo của bản thân.

Đây là diễn viên duy nhất trong nhiều người đến thử vai làm ông cảm giác được có chút mới mẻ.

Qua ba mươi giây, người con gái vừa mới còn yếu đuối co rúm lại bỗng nhiên lên tiếng, nhìn thấy bên trong đám cháy chỉ có một người đi ra, cô kích động kêu lên: "Cầu xin mấy người quay lại, cầu xin mấy người mang Hiểu Hiểu ra giúp tôi!"

Thử vai xong, cuối cùng Trương Hòa Bình cũng có chút hứng thú.

Mạnh Thử Hàn lau nước mắt như hạt châu liền nói với mọi người ở đây một câu: "Cảm ơn."

Phó đạo diễn Lưu mở miệng: "Được rồi, cô đi về trước chờ thông báo......"

Lời phó đạo diễn Lưu còn chưa có nói xong, đã nhìn thấy Trương Hòa Bình lấy kịch bản từ trong tay Phó đạo diễn Lưu, lật vài tờ sau đó, mí mắt nâng lên rồi nói: "Mạnh Thử Hàn phải không? Thử lại một chút cảnh Hạ Sương bị nhốt trong biển lửa, diễn một màn kia khi nhìn thấy Triệu Hiểu Hiểu."

Mạnh Thử Hàn sửng sốt.

Hạ Sương chính là người bắt nạt Triệu Hiểu Hiểu, ở cuối phim được Triệu Hiểu Hiểu cứu lấy.

Tuy rằng vai cô thử chính là Tô Nhân nhưng nếu Trương Hòa Bình đã yêu cầu, cô cũng liền thử hạ một màn này.

Mạnh Thử Hàn tìm vị trí thích hợp rồi nằm sấp xuống, giơ tay ngăn trở mặt mình giống như là thân thể thật sự ở trong lửa.

Đột nhiên ánh mắt của cô từ từ biến đổi, từ bắt đầu sợ hãi rồi trở nên yên lặng sau đó lại biến thành hy vọng.

"Được rồi." Trương Hòa Bình lên tiếng, "Trình độ kỹ thuật diễn ở mức trung bình, kêu người tiếp theo."

Trên mặt Mạnh Thử Hàn thiếu chút nữa không có cử động, khóe miệng giật giật nhưng vẫn không nở một nụ cười.

Khương Kiền thiếu chút nữa buồn cười, rất ít khi nhìn thấy Mạnh Thử Hàn có dáng vẻ như vậy.

Mạnh Thử Hàn từ trong phòng thử vai đi ra ngoài còn có chút hoảng hốt, Mộ Châu chờ ở bên ngoài tựa hồ là đang đợi cô cùng nhau rời đi.

Mộ Châu đi tới, hỏi: " Chị Thử Hàn, như thế nào lại lâu như vậy?" Thời gian thử vai so với mọi người còn dài hơn.

Mạnh Thử Hàn lắc lắc đầu, "Có lẽ là do tôi kéo dài thời gian."

Mặt Mộ Châu đỏ ửng, lôi kéo góc áo Mạnh Thử Hàn: "Chị......" Nói cái lời cợt nhả gì đây!

Mạnh Thử Hàn mỉm cười, phía sau vang lên tiếng mở cửa, Khương Kiền từ trong phòng thử vai ra tới liền đi đến bên cạnh Mạnh Thử Hàn rồi dừng lại.

Khương Kiền lạnh lùng mà nhìn lướt qua Mạnh Thử Hàn lùn hơn mình một cái đầu rồi tiếp tục đi ra ngoài.

Mộ Châu ngẩn người, "Chị Thử Hàn, trên mạng nói chính là sự thật sao? Chị cùng Khương tổng có thù oán với nhau sao?"

Mạnh Thử Hàn: "Làm sao có thể tin trên mạng được chứ? Chị còn nói Khương tổng là ông xã của chị,em tin hay không?"

"Chị Thử Hàn,chị lại nói đùa rồi." Mộ Châu đương nhiên không có khả năng sẽ tin, mới vừa rồi ánh mắt lạnh lùng kia của Khương tổng nhìn đến lạnh cả người,nhìn như thế nào cũng cảm thấy không phải là ánh mắt thân thiện gì.

Nhớ tới bên tai ríu rít thanh âm đều là khen Khương Kiền lớn lên soái lại có tiền.

Mạnh Thử Hàn vụng trộm cười một cái, nếu để người khác biết cô thật sự cùng Khương Kiền kết hôn, những người này chẳng phải là muốn kinh ngạc đến rớt cằm hay sao?

Mộ Châu muốn cùng với Mạnh Thử Hàn về, Mạnh Thử Hàn lễ phép mà cự tuyệt, Mộ Châu cảm thấy có chút đáng tiếc nhưng vẫn tự mình một mình rời đi.

Cô lại gửi một tin nhắn cho Lâm Lê để cô ấy về công ty trước, lúc này mới ra khỏi khách sạn Kim Hải Đường.

Người đàn ông đứng chờ ở bên xe,thân hình cao thẳng tựa như một cây thông.

Ngón tay thon dài đang nắm chiếc điện thoại màu đen, nghe thấy có người đi tới mới nhướn mày lên.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Mạnh Thử Hàn,trong lòng cô chợt nhảy dựng lên bước chầm chậm qua.

Không chờ Mạnh Thử Hàn nói chuyện, Khương Kiền liền nói: "Lên xe,anh có mua quà cho em."

Đây là chột dạ cho nên tới dỗ cô vui vẻ.

Mặc dù Mạnh Thử Hàn thực sự khá tò mò, Khương Kiền là một người thẳng thắn như vậy, đến tột cùng sẽ mua cho cô món qua gì đây.

Cô liếc mắt nhìn xung quanh không có ai mới ngồi xuống vị trí ghế phụ.

Trên xe nhìn thấy một cái hộp nho nhỏ tinh xảo, chờ đến khi Khương Kiền vào trong xe, cô mới chỉ chỉ cái hộp nhỏ màu hồng nhạt: "Đây là quà hả?"

"Ừ."

Anh khởi động xe, không nói gì nhiều liền đi về tiểu khu Cẩm Giang.

Mạnh Thử Hàn cầm lấy cái hộp nhỏ màu hồng nhạt, cô có linh cảm không tốt lắm, cô mở cái hộp nhỏ màu hồng nhạt ra, lộ ra món đồ ở bên trong.

Là một thỏi son môi LD, LD là nhãn hiệu cao cấp bán chạy nhất thời điểm hiện tại, nghe nói lúc trước Khương Kiền còn tiến hành đầu tư vào công ty này.

Cô mở nắp ra......

Tươi cười thế nào cũng không thấy, cố tình ngay lúc này Khương Kiền còn nói thêm câu: "Em hẳn là sẽ thích."

"Thích......!" Mạnh Thử Hàn nhếch mép cười.

Cô...... Thích cái búa! Hồng cánh sen chết tiệt! Cho dù giá trị nhan sắc của cô cao cũng không thể kiểm soát được màu hồng như thế!

Cô muốn môi màu đỏ thẫm! Đôi môi đỏ rực cơ!

Khương Kiền liếc cô một cái còn lộ ra biểu tình "Anh biết phụ nữ các em sẽ thích loại này"".

Mặc dù Mạnh Thử Hàn không phải thực thích nhưng cô vẫn đem son môi bỏ vào trong túi xách, cô đặt tay lên cửa sổ ngước mắt nhìn Khương Kiền.

Người đàn ông đang lái xe cũng không biết có cảm nhận được ánh mắt của cô hay không.

Thực nhanh liền đi đến bên ngoài tiểu khu Cẩm Giang, lúc anh dừng xe liền chờ Mạnh Thử Hàn xuống xe.

Sau một phút, Mạnh Thử Hàn không nhúc nhích.

Cô đánh vỡ trầm mặc: "Khương tiên sinh, suốt hơn mười ngày qua có bao giờ ngài nghĩ đến việc gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho tôi hay không?"

Biểu tình trên mặt Khương Kiền không thay đổi, "Không có."

Anh liếm môi, có vẻ rất là lạnh nhạt, một thân tây trang mặc ở trên người anh giống như người máu lạnh không có cảm xúc, Mạnh Thử Hàn liền có chút tức giận.

Cô tức giận mà vỗ vào đùi mình, "Em...... Em hối hận khi gả cho anh!"

Nói xong, cô mở cửa muốn xuống xe.

Nhưng tay mới vừa đụng tới cửa xe, một cổ sức lực liền đem cô kéo lại ngã vào trong lòng ngực của người nào đó.

Tay Mạnh Thử Hàn chống ở cánh tay anh, cơ bắp căng lên,thông qua tay có thể thấy được đường cong, hô hấp anh dừng ở sườn mặt có chút nóng.

Người lạnh lùng sống nội tâm như thế cũng có thể có lúc nhiệt liệt như vậy.

Mạnh Thử Hàn nghĩ nghĩ một chút, không, lúc ở trên giường là thời điểm anh nhiệt tình nhất, mỗi một cái hô hấp đều mang theo mãnh liệt.

Ái muội làm độ ẩm trong xe cực nhanh bay lên, Khương Kiền duỗi tay ôm vòng lấy vòng eo của cô, thanh âm mất tiếng mà lại trầm thấp mang theo từ tính nhẹ nhàng dễ nghe đến run rẩy.

Khương Kiền nói ở bên tai cô: "Anh không thích 36d, 35b là đủ rồi."

Mạnh Thử Hàn: "......" Không, cô là 35c.

35b là ai? Cô cũng không thừa nhận.

Tuy nhiên Khương Kiền chưa từng nói qua lời âu yếm gì với cô, cẩn thận nghĩ lại đây có thể xem là câu nói động lòng người nhất trong nhiều năm qua.

Mạnh Thử Hàn đẩy Khương Kiền ra, bĩu môi, "Anh cho rằng Mạnh Thử Hàn em là người nào? Liền một câu là có thể dỗ sao?"

Khương Kiền kéo cà vạt, cổ tinh xảo mà lại nhỏ dài, không khí ái muội lại bị động tác này của anh mang theo lên, Mạnh Thử Hàn không dám nhìn thẳng mặt anh sợ chính mình làm ra hành động không quá rụt rè.

Nhưng khi cúi đầu, đã bị hạ thân anh hấp dẫn, dưới quần tây hơi hơi có chút căng lên.

Trong không gian chật hẹp tràn ngập không khí khác thường.

Khương Kiền nhíu mày, hỏi lại Mạnh Thử Hàn: "Không phải tặng em một thỏi son môi sao?"

...... Bây giờMạnh Thử Hàn cũng không muốn nhắc đến son môi kia.

Lông mày Khương Kiền giãn ra, cũng không giống như vẻ đạm mạc ngày thường ngược lại nhiều thêm một chút ôn hòa, "Mạnh Thử Hàn, kết hôn rồi còn muốn quỵt nợ sao?"

Trên khuôn mặt Mạnh Thử Hàn dần dần đỏ ửng, ngẩng đầu lên: "Tiên nữ như em chưa bao giờ sẽ quỵt nợ! Huống chi, chỉ với một hai thỏi son là có thể dỗ dành tiên nữ là em sao?"

Khương Kiền yên lặng hai giây.

Như là nghiêm túc tự hỏi một chút, hồi lâu, anh mới cau mày nghiêm túc nói với Mạnh Thử Hàn: "Không......"

Mạnh Thử Hàn nhìn chằm chằm anh.

Anh thốt ra mấy chữ: "Em là bà tiên."

Mạnh Thử Hàn: "?"
Bình Luận (0)
Comment