Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai

Chương 9

Editor: Mứt Chanh

Người phụ nữ kia lớn lên môi hồng răng trắng, dịu dàng thanh lịch, vừa nhìn thấy đã biết chính là tiểu thư khuê các xuất sắc.

Nhưng người xuất sắc như vậy...... Lại là người đoạt bạn trai người khác.

Đây là một người khác trước kia cùng Thẩm Hi cho cô đội nón xanh, Đường Hân Viện.

Vị ngọt của bánh kem phía sau cùng nước trái cây trộn lẫn vào nhau, thậm chí hương nước hoa của người khác cũng hòa quyện vào nghe qua thật khó chịu.

Cô cao hơn so với Đường Hân Viện cho nên khi ngồi dậy loáng thoáng có một loại cảm giác áp bức.

"Tôi biết cô nghe được tin tức Thẩm Hi sẽ đến cho nên nhất định sẽ tới." Đường Hân Viện tự tin tràn đầy, trên cổ tay mang theo lắc tay pha lê lóe lên dưới ánh đèn, cô ta cao ngạo mà nâng cằm lên: "Chỉ là thật đáng tiếc, Thẩm Hi không có trở về, người tới lại là tôi."

Mạnh Thử Hàn không nói chuyện.

Khóe môi Đường Hân Viện quả thực đều sắp bay lên trời, 5 năm trước tính tình Mạnh Thử Hàn không tốt cho nên gặp chút chuyện sẽ làm ầm lên, 5 năm sau gặp lại thế nhưng biến thành một quả hồng mềm, cô ta sao có thể không vui cho được.

Đường Hân Viện duỗi tay che miệng cười miễn cho chính mình cười quá nhiều bị người khác nhìn thấy được.

"Tôi cùng mỗi người đều giải thích qua một lần Thẩm Hi vì cái gì không có tới, nhưng người tôi muốn giải thích nhất vẫn là cô nha." Đường Hân Viện nói, "Thẩm Hi anh ấy còn ở Anh, lúc trước nói phải về nước chỉ là tung tin vịt, anh ấy còn nửa năm mới trở về, tôi liền về trước thay anh ấy nhìn xem cái giới giải trí này có biến gì không."

Mạnh Thử Hàn nghĩ thầm, người này rõ ràng chính là trở về diễu võ giương oai với cô đây mà.

Giọng nói Đường Hân Viện thực ôn hòa nhưng phun ra mỗi chữ đều độc khiến Mạnh Thử Hàn thực không thoải mái.

Đường Hân Viện nghĩ đến không có sai, 5 năm trước tính tình cô thật là không tốt một chút liền làm ầm lên, giương nanh múa vuốt không suy nghĩ, nhưng 5 năm sau cô cũng tuyệt đối không phải là một quả hồng mềm.

Cô "Tê" một chút đi đến trước mặt Đường Hân Viện, Đường Hân Viện còn tưởng rằng Mạnh Thử Hàn muốn động thủ với cô ta cho nên sợ tới mức rụt về phía sau.

Vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy người phụ nữ mặc lễ phục màu đen cười đến động lòng người, đẹp đến nỗi làm người ta không rời mắt được.

Mạnh Thử Hàn chụp làn váy đen của mình khoa trương kêu thành tiếng: "Ai nha Đường tiểu thư, tôi thật đúng là chưa từng thấy ai thoa phấn trên đùi mình." Cô mỉm cười, đầu vai ngăn không được mà run rẩy, "Kiến thức rộng kiến thức rộng."

Giọng cô rất lớn cho nên vừa nói ra đã hấp dẫn tới không ít người nhìn qua.

Mọi người nhìn trên váy Mạnh Thử Hàn liền biết chuyện này là sự thật.

Hôm nay cô mặc chính là lễ phục đen nên phấn trắng dính ở lễ phục phá lệ thấy được, Đường Hân Viện là tiểu thư khuê các, từ nhỏ chính là ở nhà ấm lớn lên cho nên bị người như vậy chế giễu khiến trên mặt có chút không nhịn được.

Màu sắc trên mặt Đường Hân Viện thay đổi, nhanh chóng duỗi tay qua kéo Mạnh Thử Hàn,cô ta túm Mạnh Thử Hàn đi về phía nhà vệ sinh.

Nếu Mạnh Thử Hàn muốn phản kháng, tự nhiên có thể tránh thoát, huống chi tại đây nhiều người như vậy, Đường Hân Viện cũng sẽ không làm được gì.

Nhưng Mạnh Thử Hàn tò mò nên rất muốn nhìn xem Đường Hân Viện làm cái gì.

Hai người, bốn chân, bốn chiếc giày cao gót xoạch xoạch nện ở trên sàn nhà, hành lang gấp khúc yên tĩnh tiếng vang không ngừng, hiện lên ánh đèn ảm đạm còn rất khủng bố.

Tới bên trong nhà vệ sinh, Đường Hân Viện thả tay, ngữ khí tàn nhẫn: "Đời này cô đừng mong xoay người."

À, nguyên lai là buông lời hung ác.

Bồn rửa tay bên cạnh nhỏ giọt tí tách rơi xuống.

Mạnh Thử Hàn vô tình mà cười nhạo một tiếng: "Tôi cho là cái gì, nguyên lai là người đàn bà nhặt rác rưởi tới diễu võ giương oai." Cô dựa vào bồn rửa tay,trào phúng nhìn Đường Hân Viện, "Như thế nào, tôi không cần người đàn ông kia, cô nhặt về dùng thế nào?"

Sắc mặt Đường Hân Viện trắng bệch.

Không đợi Đường Hân Viện trả lời, Mạnh Thử Hàn đương nhiên đúng lý hợp tình mà tiếp nhận lời nói: "Ngẫm lại hẳn là cũng chẳng ra gì, haiz, lại ngắn lại nhỏ, mỗi lần liền vài giây,nhưng tôi chịu không nổi, xứng với Đường tiểu thư chính là vô cùng thích hợp."

Đường Hân Viện không ngờ Mạnh Thử Hàn lại nói chuyện độc như vậy.

Thẩm Hi nói qua với cô rằng hắn không có chạm qua Mạnh Thử Hàn!

Sắc mặt cô ta lại thay đổi,bởi vì bị Mạnh Thử Hàn nói lời này chọc giận cho nên đôi tay gắt gao nắm ở làn váy của lễ phục.

Ánh mắt cô ta nhìn khắp nơi, phát hiện cũng không có người vì thế vài bước tiến lên bắt được tóc của Mạnh Thử Hàn.

?

Mạnh Thử Hàn lập tức ngẩn ra, này không phải là phim xé nát mặt mà cô thường xuyên đóng qua sao!

Mặc dù ngày thường lúc đóng phim, cô đều đứng ở vị trí Đường Hân Viện thôi.

Cô vốn dĩ chỉ là cách xa miệng Đường Hân Viện một chút, không nghĩ tới 5 năm sau Đường Hân Viện vẫn không chịu được kích thích như vậy, cô mới nói có hai câu mà cô ta đã tức giận muốn đánh người rồi sao?

Đường Hân Viện túm tóc Mạnh Thử Hàn, thật sự là rất đau, Mạnh Thử Hàn giãy giụa hai cái liền bị Đường Hân Viện nắm đem đầu ấn ở trong bể nước.

Nước tí tách chảy ra.

Mạnh Thử Hàn phản ứng nhanh, lúc trước đóng phim cảnh sát hình sự đã học qua hai ngày, hiện tại vừa lúc lại có ích.

Cô quay người lại vặn cổ tay Đường Hân Viện, Đường Hân Viện được nuông chiều từ bé nơi nào chịu được loại đau này lập tức liền buông tóc Mạnh Thử Hàn ra.

Dòng nước chảy không ngừng, Mạnh Thử Hàn ấn đầu Đường Hân Viện vào bồn nước, nước lạnh liên tục lùa vào tóc cô ta.

Mái tóc ban đầu dễ tạo kiểu giờ lại bị nước xối đến chật vật.

Cô không phải là người có tính tình tốt huống chi là đối mặt với Đường Hân Viện, hơn nữa vẫn là Đường Hân Viện động tay trước cho nên cô phải đánh trả.

Cô thật sự cũng không phải là quả hồng mềm gì.

Viền mắt Đường Hân Viện đều đỏ lên, trong miệng la hét: "Mạnh Thử Hàn cô chờ đó! Chờ hợp đồng của cô đến hạn, Đỉnh Minh không cần cô, công ty nhà ai còn dám muốn!"

Mạnh Thử Hàn không chút để ý mà liếc mắt cười nhạo một tiếng rồi buông lỏng Đường Hân Viện ra, "Ai muốn tôi, vậy cũng không nhọc phiền Đường tiểu thư lo lắng."

Bên ngoài nhà vệ sinh có tiếng bước chân vang lên, Mạnh Thử Hàn rũ mắt nhìn trước ngực bị nước làm ướt nhẹp một mảng, may mắn lễ phục mình mặc là màu đen nên không thấy được.

Cô không muốn ở lâu, nếu Thẩm Hi không có trở về, cô cũng thu thập Đường Hân Viện một chút, cái tiệc rượu này ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh còn có thể nghe được giọng Đường Hân Viện tức muốn hộc máu: "Mạnh Thử Hàn! Cô chờ đấy cho tôi!"

Chân Mạnh Thử Hàn dừng bước, bên ngoài nhà vệ sinh nam đang đứng một người đàn ông, mỉm cười và tay đặt ở túi quần.

Người đàn ông huýt sáo cách xa Mạnh Thử Hàn: "Mạnh tiểu thư thật đúng là hoang dã nha, con gái ông chủ mình cũng dám thu thập."

Mạnh Thử Hàn nhíu mày, ở trong trí nhớ mình dường như không có gặp qua người này.

Cô đến gần một chút và nở một nụ cười khéo léo, "A, chê cười rồi nhưng ngài...... Nhìn lén nhà vệ sinh nữ sao?" Cô mỉm cười sâu sắc, "Điều này không tử tế nha."

Người đàn ông xuy một tiếng xoay người vào bên trong nhà vệ sinh.

Người đàn ông này nói không sai, Đường Hân Viện thật là con gái một của ông chủ Đỉnh Minh, từ nhỏ liền muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, lúc trước coi trọng Thẩm Hi cũng là đoạt lấy.

Nhiều năm như vậy, Mạnh Thử Hàn tẩy không trắng một phần lớn nguyên nhân là người sau lưng Đường Hân Viện thổi gió.

Đỉnh Minh cũng giảm tài nguyên của cô, chuẩn bị chờ hợp đồng đến hạn liền không kí tiếp với cô.

Đến lúc đó một người bị bôi đen, diễn tám chín phần mười là nữ phụ ác độc, mọi người đòi đánh, ai còn muốn bỏ giá đi mời Mạnh Thử Hàn?

Nói không chừng còn không có giá trị.

Ánh đèn sảnh sáng lạn, ăn uống linh đình, nữ diễn viên trang điểm tinh xảo cùng nam diễn viên điển trai vui cười ở một chỗ.

Tại phòng riêng tầng hai.

Rượu trắng cùng rượu vang đỏ ở trên bàn, Bạch Hành mới từ nhà vệ sinh trở về liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bị người ta chuốc rượu.

Ngón tay thon dài của anh nắm ly rượu, hai lời chưa nói liền uống lên.

Bạch Hành ở cửa hút một điếu mới đi vào, ngồi ở bên cạnh Khương Kiền, trên người còn mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá, Khương Kiền nhíu mày.

Bạch Hành lại rót một ly cho Khương Kiền, cười: "Khương tổng luôn là người bận rộn, thật vất vả mới tới một chuyến, mời đem rượu lên uống."

Những người bạn xung quanh đều ồn ào, sắc mặt Khương Kiền không đổi liền một ngụm đã uống xong.

Bạch Hành ách một tiếng, "Tôi vừa thấy một cảnh thú vị trong nhà vệ sinh nữ." Một đôi mắt đào hoa hơi hơi cong lên, nhìn liền cảm thấy đây là người đàn ông đa tình.

"Có chuyện gì thú vị chứ? Lão Bạch cậu đừng thừa nước đục thả câu!" Có người hỏi.

"Người này sao...... Cùng Khương tổng có chút quan hệ." Bạch Hành duỗi tay đặt ở trên vai Khương Kiền, "Khoảng thời gian trước có người phụ nữ không phải vì Khương tổng đầu tư một bộ phim mà muốn bò giường sao, ha ha, sau đó bị Khương tổng cho hít khói xe."

Khương Kiền cuối cùng cũng có chút động tĩnh, lạnh mặt nhìn về phía Bạch Hành.

Trong lòng anh nghĩ đều là trên mạng nói bậy, anh không có ném Mạnh Thử Hàn cho hít khói xe.

"Sau đó thì sao?" Có người hỏi.

Bạch Hành hắc hắc cười hai tiếng: "Người phụ nữ kia thật đúng là hăng hái, đem thiên kim Đỉnh Minh ấn vào bồn rửa tay."

Tay Khương Kiền cầm ly hơi hơi căng thẳng.

Anh duỗi tay kéo cà vạt, cà vạt lỏng lẻo treo ở trên cổ, anh cảm thấy có chút nóng liền cởi áo khoác ném ở một bên, dưới hơi men trông anh có chút hơi mê người.

Anh thừa dịp Bạch Hành ở bên kia khoe khoang, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Mạnh Thử Hàn.

...

Mạnh Thử Hàn ăn uống đã no say liền chuẩn bị rời khỏi đây.

Huống chi quần áo cô bị ướt mặc vào khả năng sẽ cảm mạo, cô không muốn ở lâu, vừa định gọi điện thoại cho Lâm Lê tới đón liền nhìn thấy điện thoại có tin nhắn chưa đọc.

Là Khương Kiền.

[ lầu hai, hướng gian phòng thứ hai, anh uống say tới đón ]

Gửi là mười phút trước, khi đó cô mới vừa cùng Đường Hân Viện đánh nhau xong vài phút, trong lòng phẫn uất cho nên không có cảm nhận được điện thoại rung lên.

Cô ngẩng đầu nhìn lầu hai, vẫn là đi lên trên.

Cô chưa nhìn thấy Khương Kiền uống rượu bao giờ, tửu lượng của anh hẳn là không cao, nếu cao cũng không có khả năng để cô đi tiếp.

Hướng lên trên gian thứ hai bên trái, cô duỗi tay gõ cửa, thực nhanh liền có người tới mở cửa, là người đầu tư ở giới giải trí trong giới tương đối nổi tiếng Tôn tổng.

Tôn tổng nhận thức Mạnh Thử Hàn, rốt cuộc Toàn mạng bôi đen không có mấy người không quen biết.

Tôn tổng nhíu mày, "Cô đi nhầm chỗ."

Mạnh Thử Hàn nghiêng đầu nhìn vào bên trong liền thấy Khương Kiền ngồi ở bên trong, áo sơ mi trắng bị cởi bỏ hai viên nút thắt, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ, trong tay nắm ly rượu.Có lẽ là uống nhiều rượu cho nên nhiễm một tia đỏ ửng.

Dáng vẻ như vậy...... Thật sự là sắc đẹp dụ người.

Một người đàn ông ba mươi tuổi lại là người như vậy.

Mạnh Thử Hàn chỉ về phía Khương Kiền, giải thích với Tôn tổng: "Tôi là tới tìm Khương tổng."

Ánh mắt Tôn tổng thay đổi liền không nói gì. Trong cửa lại xuất hiện một khuôn mặt tới, đôi mắt hoa đào mỉm cười, hắn thở phào nhẹ nhõm mà cười nói: "Này, Mạnh tiểu thư vừa mới đại chiến xong một hồi, hiện tại lại muốn tới tìm Khương tổng chúng ta đại chiến sao?"

Trong phòng một trận cười vang.

Mạnh Thử Hàn: "......"

Ngày thường cô nói lời cợt nhả này nọ nhưng đến phiên người khác tới trêu ghẹo thì có chút hoảng hốt.

Cô nhìn kỹ mới nhận ra người đàn ông đào hoa này là người đàn ông bên ngoài nhà vệ sinh lúc nãy.

Cô đang muốn nói chuyện, liền nghe được trong tiếng cười vang truyền đến giọng nói của Khương Kiền trầm thấp khàn khàn nhưng ngoài ý muốn lại dễ nghe.

"Tôi bảo cô ấy đến."

Tiếng cười xung quanh bỗng nhiên liền ngừng lại, sau một lúc lâu, Bạch Hành mới "A?" một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment