Khứu Giác Mất Linh

Chương 22

Có lẽ là thật sự mệt lắm rồi nên Trịnh Thừa Diễn vừa ngả lưng xuống ghế chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi. Ánh mặt trời không quá chói chang hắt lên mặt hắn, rải rác từ cằm đến chóp mũi cao thẳng, lúc luồng sáng chuẩn bị chiếu thẳng vào mắt thì Văn Nhạn Thư khom người kéo rèm cửa sổ ở ghế lái vào.

Vừa nãy ngoài miệng thì nói “không buồn ngủ” nhưng sáng nay dậy sớm như thế, lại đứng ở hội trường giám định sản phẩm suốt mấy tiếng đồng hồ làm sao mà không mệt cho được, nhưng anh cũng lo mình sẽ ngủ thiếp đi, quên không gọi Trịnh Thừa Diễn dậy đi họp nên chỉ có thể ngồi đơ người ở ghế lái.

Anh cầm điện thoại đang đặt trên bảng điều khiển lên, định bụng tìm việc gì đó làm để giết thời gian, nhưng gạt lên gạt xuống mấy cái lại quyết định từ bỏ. Cầm điện thoại bằng tay trái thực sự rất bất tiện, hơn nữa tay phải còn bị Trình Thừa Diễn nắm chặt, không tài nào rút ra được.

Mu bàn tay được bao bọc bởi một tầng hơi nóng, Văn Nhạn Thư không được ngủ, anh rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Trịnh Thừa Diễn, đầu lại nghĩ đến tiệc rượu đêm đó. Vì không muốn mông của anh bị cấn nên Trịnh Thừa Diễn đã đổi nhẫn từ tay phải sang tay trái, về sau cũng không đổi lại nữa.

Vừa nghĩ đến chuyện này, cả người Văn Nhạn Thư lập tức dại đi. Anh cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại để di dời sự chú ý. Mấy hôm nay điện thoại luôn hiện thông báo nhắc nhở dọn dẹp không gian lưu trữ, thế là anh bèn mở album ảnh, xóa một vài tấm không quan trọng đi.

Cũng giống như bàn điều chế hương liệu của mình, album ảnh của Văn Nhạn Thư cũng được chia thành nhiều mục nhỏ. Ảnh chụp sự kiện và các bài đánh giá bình phẩm nước hoa chiếm đa số, tiếp đến là ảnh chụp phong cảnh, thứ duy nhất liên quan đến cuộc sống hàng ngày có lẽ là Mocha.

Bấy giờ Văn Nhạn Thư mới nhận ra trong album ảnh của mình, ngay cả cái bóng của Trịnh Thừa Diễn mà anh cũng không tìm thấy, tựa như người này chưa từng tồn tại trong cuộc sống của anh vậy.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Văn Nhạn Thư lại cúi đầu nhìn hai bàn tay của anh và Trịnh Thừa Diễn đang đan vào nhau. Anh không phải kiểu người thích chia sẻ cuộc sống quá nhiều nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thích cất giữ những thứ xuất hiện trong đời sống thường ngày.

Chỉ còn hai phút nữa là đến giờ phải gọi Trịnh Thừa Diễn dậy, Văn Nhạn Thư giơ điện thoại lên, ống kính hướng về phía hộp tay vịn. Màn hình chớp lóe, anh lưu tấm ảnh vừa chụp vào album ảnh của Mocha.

Ngẫm nghĩ một hồi, Văn Nhạn Thư cảm thấy không ổn lắm, thế là anh lại tạo một album mới đặt tên là “Nguồn cảm hứng”, sau đó đổi tên tấm ảnh vừa chụp thành “Bánh sữa đậu nành và Cà phê sữa bí ngô”.

Đồng hồ trên màn hình nhảy đến 15:20, Văn Nhạn Thư cất điện thoại đi, khẽ động tay phải. Ngay lúc Trịnh Thừa Diễn đang nửa tỉnh nửa mê thì anh vươn tay kéo cà vạt của hắn: “Đến giờ họp rồi.”

Xe tắt máy nên hệ thống sưởi không hoạt động, Trịnh Thừa Diễn nằm ngủ nửa tiếng đồng hồ, cơ thể hoàn toàn cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, chỉ có tay trái vẫn ấm áp như đang cầm một khối nhiệt nóng bỏng.

Hắn chỉnh lại ghế ngồi, cởi cà vạt ra rồi thắt lại. Cũng may hắn kiềm chế không làm ra chuyện gì, nếu không thì cũng không chắc sẽ giữ vững được hình tượng hôn quân của mình trong lòng Vưu Lâm.

Cà vạt rất dễ thắt nhưng Trịnh Thừa Diễn làm rất chậm, bởi vì ánh mắt của hắn còn đang mải nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu ở ngay chính giữa: “Vừa nãy em có ngủ không?”

Văn Nhạn Thư chỉ chờ gom góp cơn buồn ngủ lại, sau đó vứt về chiếc giường ngủ êm ái ở nhà: “Không ngủ.”

“Ngồi chờ đến lúc tôi ngủ dậy không chán à?” Trịnh Thừa Diễn đẩy nút thắt cà vạt về chính giữa rồi cúi người ném hộp thức ăn trống không và cốc cà phê bên chân vào túi.

Sắc mặt Văn Nhạn Thư lạnh nhạt, không hề có chút chột dạ vì hành động chụp ảnh lén lút của mình: “Tranh thủ xem lại nội dung sự kiện lúc sáng.”

Trịnh Thừa Diễn nghe hiểu, cũng không hỏi tiếp nữa, đưa tay xoay gương chiếu hậu sang để kiểm tra lại đầu tóc và mặt mũi của mình.

Văn Nhạn Thư thấy hắn vẫn ung dung thản nhiên thì không khỏi sốt sắng: “Còn năm phút nữa là vào họp rồi.”

“Như vậy không phải vừa kịp sao? Vào họp muộn mấy phút còn có thể bắt được mấy tên đang ngái ngủ nữa.” Bỗng nhiên Trịnh Thừa Diễn quay đầu sang nhìn anh rồi nói: “Nóng lắm à, tai đỏ hết lên thế?”

Văn Nhạn Thư cuống quýt nhìn về phía gương chiếu hậu, không hề thấy vành tai ửng đỏ mà Trịnh Thừa Diễn vừa nói, lúc nhìn sang chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên để lộ ý cười nhàn nhạt.

Trịnh Thừa Diễn không trêu anh nữa, đẩy cửa ra định xuống xe nhưng đế giày vừa chạm xuống đất đã bị khí lạnh bên ngoài dọa cho giật mình, vội rụt vào trong xe.

Hắn đảo mắt nhìn hàng ghế sau: “Trên xe có thừa cái áo khoác nào không? Cho tôi mượn một cái.”

Ghế sau chỉ có mỗi một chiếc chăn lông được gấp vuông vức chỉnh tề, Văn Nhạn Thư cũng không đành lòng để sếp Trịnh quấn chăn đi vào tòa nhà lớn của công ty nên chỉ đành cởi áo khoác kẻ sọc của mình đưa cho hắn: “Mặc tạm áo của tôi đi, lên phòng làm việc rồi thay sau.”

Áo khoác kẻ sọc giản dị và áo sơ mi đen nghiêm túc nhìn không hề ăn khớp với nhau, nhưng sau khi Trịnh Thừa Diễn mặc áo vào thì không những không về phòng làm việc thay áo mà sau khi họp xong còn đặc biệt đi tuần tra các tầng một lượt, mỹ kỳ danh viết[1] người làm sáng tạo quảng cáo không nên bị ràng buộc bởi một khuôn khổ cứng nhắc, việc ăn mặc cũng vậy.

Sau khi đưa áo khoác cho Trịnh Thừa Diễn mặc, Văn Nhạn Thư ngồi hóng gió phả ra từ máy sưởi trong xe, không hề bị hơi lạnh ngoài trời quấy nhiễu, cũng không biết Trịnh Thừa Diễn mặc áo của mình đi rêu rao khắp nơi.

Sau khi lái xe cách xa IDR một đoạn, cơn buồn ngủ lúc nãy biến mất không thấy tăm hơi, anh nghĩ hiếm khi mới có thời gian rảnh, chi bằng mang hương liệu an thần mà mình đã điều chế sang cho Vương Thính Tranh.

Hương liệu được cất giữ trong phòng điều hương, Văn Nhạn Thư quay về lấy, chỉ mất một ít thời gian nên anh không lái xe vào bãi đỗ dưới tầng hầm mà dừng xe ở lầu dưới Nafeli, sau đó đi vào tòa nhà từ cửa chính.

Cô gái đang trực ban ở quầy lễ tân cất tiếng chào anh. Từ lần bị mấy người này bắt gặp mình và Trịnh Thừa Diễn nắm tay nhau là Văn Nhạn Thư đã muốn đi đường vòng, thế nhưng thường ngày ra vào đều phải đi qua sảnh lớn, khó tránh khỏi ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, thế nên anh chỉ đành nhoẻn miệng cười và đáp lại một câu: “Chào buổi chiều.”

Sau khi chứng kiến sự việc xấu hổ không muốn cho ai biết của Văn Nhạn Thư, hai cô gái kia không còn sợ sệt trước vẻ bề ngoài xa cách của anh nữa, một trong số đó còn nói đùa một câu: “Tổ trưởng Văn, nhận được hoa rồi, tâm trạng thế nào?”

Trong thang máy phía trước có một đám người đang ùa vào, hẳn là người của bộ phận khác, Văn Nhạn Thư không thích chen chúc nên tiện đó dừng lại trước quầy lễ tân để chờ mấy người đó lên trước: “Hoa nào cơ?”

Cô gái kia thấp giọng nhắc anh: “Hoa ngài Trịnh ở IDR tặng tối hôm qua đó.”

Trong đầu Văn Nhạn Thư dần mường tượng lại tư thái diễm lệ của bó hoa kia. Sau khi tháo gỡ hiểu lầm với Trịnh Thừa Diễn, anh cũng quên mất điều này luôn. Bây giờ nghe cô gái kia nhắc đến thì anh mới cảm thấy nghi hoặc, nếu không đưa bó hoa này cho ngôi sao nhỏ, vậy Trịnh Thừa Diễn đã vứt nó đi đâu rồi?

Thấy Văn Nhạn Thư im lặng, một cô gái khác khẽ huých cánh tay của đồng nghiệp và nói: “Cái gì mà ‘ngài Trịnh ở IDR’? Nghe chẳng suôn miệng gì cả, cứ gọi thẳng là ‘anh nhà tổ trưởng Văn’ đi cho rồi. Tổ trưởng Văn, anh nói có phải không?”

Dưới tình huống đã công khai mối quan hệ mà vẫn phủ nhận thì có vẻ làm bộ làm tịch quá, Văn Nhạn Thư cũng không phải người hay ngượng nghịu, nghe các cô nói thế thì dứt khoát thừa nhận: “Như nào cũng được.”

Thế là mấy cô gái ở quầy lễ tân càng không dừng được miệng: “Tối qua anh nhà cầm một bó hoa tuyệt đẹp đến đón anh tan làm, không gọi điện báo trước chắc là vì muốn cho anh bất ngờ nhỉ? Tiếc là anh lại tan làm từ sớm.”

Người rơi vào tình huống này sẽ cảm thấy khó xử biết nhường nào, huống chi Trịnh Thừa Diễn là người ưa sĩ diện, dường như Văn Nhạn Thư có thể tưởng tượng ra nét mặt ôn hòa mà người kia cố gắng duy trì.

Anh đổi tay xách cặp từ bên phải qua bên trái, sau đó dùng ngón tay miết đi miết lại chiếc nhẫn ở tay phải.

Đám người trong thang máy đã đi lên nhưng anh hoàn toàn không có ý định di chuyển, thản nhiên buông lời nói dối trước hai ánh nhìn chăm chú của nhân viên lễ tân: “Tôi đã nhận được hoa rồi, thích lắm, đặt trên tủ đầu giường nhìn rất đẹp.”

Lấy hương liệu xong, Văn Nhạn Thư lái xe đi thẳng đến nhà họ Trịnh. Vương Thính Tranh thấy anh đến thì rất vui, sau khi ngửi thử hương liệu an thần thì vỗ mu bàn tay anh khen không ngớt miệng, lát sau còn bóp vào vai anh, đau lòng nói: “Bên ngoài lạnh như thế mà sao mặc ít vậy?”

Văn Nhạn Thư ngại ngùng không dám nói mình đã đưa áo khoác cho Trịnh Thừa Diễn mặc, nên chỉ đáp: “Ngồi trong xe không lạnh ạ.”

“Vậy cũng không được! Đến lúc xuống xe vẫn phải ra ngoài hóng gió còn gì?” Vương Thính Tranh nói xong bèn đứng dậy: “Nhạn Thư, con ngồi đây nhé, bác đi tìm cho con cái áo mặc vào cho ấm.”

Ngay lúc Văn Nhạn Thư nghĩ đến chuyện hình như mình không để quên cái áo khoác nào ở đây thì Vương Thính Tranh đã cầm một chiếc áo khoác hai hàng khuy cổ bẻ đi tới: “Nào, mặc cái này vào.”

Vương Thính Tranh rất nhiệt tình, lấy áo khoác của con trai cho anh mặc còn chưa đủ, lúc đi tới còn kéo Văn Nhạn Thư đứng dậy để bà mặc áo giúp anh. Áo khoác bằng len cực kỳ ấm áp, Văn Nhạn Thư có cảm giác như thể mình đang được ôm gọn trong lồng ngực của Trịnh Thừa Diễn… Trong đầu bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ này là bởi vì anh nhớ lại lúc hai người ở Khách sạn Quốc Tế, Trịnh Thừa Diễn đã đứng sau lưng thắt thắt lưng cho mình.

Đem ra so sánh, có lẽ lồng ngực của Trịnh Thừa Diễn còn ấm hơn cả chiếc áo khoác len này.

Cũng không còn sớm nữa, Văn Nhạn Thư ngồi một lát thì xin phép ra về, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà khi đến bãi đỗ xe, anh lại cởi áo khoác ra để trong xe.

Buổi chiều thiếu ngủ nên tối nay Văn Nhạn Thư tắt đèn từ sớm để đi ngủ bù. Hôm qua Mocha ngủ dưới gầm giường cả đêm, tối nay lại giống như bị nghiện, lẽo đẽo đi theo.

Mocha không buồn ngủ. Tầm này vẫn còn sớm, chưa đến giờ đi ngủ, nó dùng móng vuốt cào xuống nền nhà tạo ra tiếng động. Tiếng ma sát nhỏ xíu này làm cho Văn Nhạn Thư không sao ngủ được, anh dứt khoát mở mắt vừa nhìn chằm chằm lên trần nhà vừa nói chuyện với Mocha: “Anh ấy vẫn đang làm việc ở thư phòng, nhóc không qua đó với anh ấy à?”

“À nhớ nhầm rồi, anh ấy không thích uống mocha.”

“Ngày mai nhóc chạy vào phòng ngủ của anh ấy giúp anh một chuyến, anh nghĩ anh ấy giấu bó hoa đó trong phòng.”

Văn Nhạn Thư không thấy Mocha phản ứng lại, ngược lại là mình buồn ngủ díp cả mắt. Anh xoay người, đè lên góc chăn rồi chui vào trong mộng.

Nửa đêm ngoài trời gió thổi vù vù, Văn Nhạn Thư bị tiếng gió đập vào cửa sổ đánh thức, mở mắt ra mới phát hiện trên khung cửa kính phủ kín một tầng nước mưa dày đặc. Anh mò điện thoại, màn hình vừa sáng đã nhìn thấy nhiệt độ lại giảm xuống bảy tám độ.

Trong nhà không cảm nhận được cái lạnh khắc nghiệt bên ngoài nhưng xem dự báo thời tiết cũng đủ biết nên quấn thêm lớp quần áo dày đến mức nào, Văn Nhạn Thư vào phòng thay đồ, lấy chiếc áo khoác lót lông cừu ra, lại đi dạo thêm một vòng để chọn áo mặc bên trong và quần.

“Nhóc đi theo anh làm gì?” Văn Nhạn Thư cởi áo ngủ dưới cái nhìn chăm chú của Mocha, anh đặt áo xuống sofa: “Đừng nhìn chằm chằm như thế.”

Dường như Mocha nghe hiểu được những lời anh nói, nó vặn người một cái rồi rúc vào dãy quần áo bên cạnh, Văn Nhạn Thư vội vàng bỏ chiếc áo trên tay xuống: “Đừng đụng vào.”

Tuy nói hiện giờ anh không ngại để Mocha nhào vào người nhưng Văn Nhạn Thư vẫn chưa để mặc đến mức cho phép nó để lại một đống lông trong tủ quần áo của mình. Anh bước nhanh đến định ôm con mèo ra ngoài, ai ngờ tên nhóc này phản ứng nhanh, ngậm một cái gì đó trong miệng rồi quay đầu chạy ra khỏi phòng thay đồ.

Lúc Văn Nhạn Thư đuổi đến nơi thì Mocha đã mở cửa, anh chưa kịp túm Mocha lại thì nó chạy tọt vào căn phòng ngủ đối diện. Lúc này Trịnh Thừa Diễn đang đứng ở cuối giường, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trịnh Thừa Diễn vừa rửa mặt xong đi ra, áo cởi được một nửa, hai tay còn đang đan chéo nhau xốc vạt áo lên. Rõ ràng chính mình là người bị nhìn thấy trước nhưng ánh mắt của hắn lại không thể nào kiềm chế được mà lướt từ hai chân thẳng tắp của Văn Nhạn Thư lên trên.

Hắn còn chưa kịp nhìn đến ngực thì Văn Nhạn Thư đã vội vàng đóng cửa lại, cuống quýt chạy về phòng thay đồ mặc áo vào.

Lúc thắt lưng, Văn Nhạn Thư lại gặp phải một phiền toái hi hữu. Anh vừa xấu hổ vừa sốt sắng không thôi, quyết định đâm lao thì phải theo lao, ngồi xuống ghế sofa đợi nỗi chộn rộn kia dịu lại mới cứng nhắc cầm áo khoác đi ra khỏi phòng ngủ.

Căn phòng ngủ ở phía đối diện đã không còn bóng dáng của Trịnh Thừa Diễn nữa. Ngay lúc Văn Nhạn Thư đang nghĩ không biết Trịnh Thừa Diễn đi đâu thì giọng nói của hắn vang lên từ phòng thay đồ: “Nhạn Thư, qua đây giúp tôi một tay.”

Chú thích: 

[1] Mỹ kỳ danh viết (raw: 美其名曰) xuất xứ từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn, đại ý khi một người đặt tên cho một vật, một việc nào đó một cái tên hay, thì người ta sẽ dùng câu này để chỉ về cái việc đặt tên đó. Tùy tình huống mà nó sẽ có nghĩa tốt hay xấu.
Bình Luận (0)
Comment