Khứu Giác Mất Linh

Chương 26

Cũng vì Bùi Dương gọi điện thúc giục nên hôm nay Văn Nhạn Thư ra ngoài trước Trịnh Thừa Diễn một bước.

Cuộc hẹn với người phụ trách hạng mục Chấp Vị diễn ra vào lúc một giờ chiều nên Trịnh Thừa Diễn không vội ra ngoài. Từ phòng ăn chuyển đến phòng khách, hắn định xử lý nốt chỗ email chưa đọc trong hộp thư.

Trên sofa có một quyển sách tiếng Pháp, bên cạnh còn có một quyển sổ ghi chép, Trịnh Thừa Diễn đoán tối qua Văn Nhạn Thư đã ngồi ở đây vừa đọc sách vừa ghi chép trong lúc chờ hắn đi xã giao về.

Hắn gấp quyển sổ lại, định xếp sổ và cuốn sách kia gọn vào góc nhưng trong lúc cầm lên thì có một tờ giấy rơi ra. Mảnh giấy được gấp đôi bay ra rơi lên đùi, thế mà lại là mảnh giấy truyền lời mà trước đây hắn nhờ Mocha mang lên tầng cho Văn Nhạn Thư.

Mũi của Mocha rất thính, nó cảm nhận được mùi của mình trên mảnh giấy bèn tiến lại gần. Trịnh Thừa Diễn giữ mặt con mèo đang dí sát vào giấy rồi nói: “Em ấy giữ lại cái này để làm gì nhỉ? Lúc đó mày cũng thấy em ấy kẹp vào đây đúng không? Sao không nói với tao?”

Con mèo cọ mặt vào lòng bàn tay, Mocha bị Trịnh Thừa Diễn giữ lại không cho dúi đầu vào mảnh giấy thì quay người tha quyển sổ kia đến chỗ hắn.

Trịnh Thừa Diễn nhớ là Văn Nhạn Thư thường xuyên mang theo quyển sổ này bên mình, đoán chừng đây là sổ ghi chép công thức điều chế của Văn Nhạn Thư.

Đối với một nhà điều hương mà nói, sổ ghi chép công thức điều chế cũng tương đương với một quyển nhật ký. Nó ghi lại từng giai đoạn trong toàn bộ hành trình điều chế ra một mùi hương từ khi cảm hứng xuất hiện cho tới khi hoàn thành chế tác. Trịnh Thừa Diễn lấy quyển sổ ra khỏi miệng Mocha, mở bừa một trang rồi kẹp tờ giấy kia vào.

Vốn dĩ hắn đã cố gắng hết sức để kiềm chế tính tò mò nhưng ngay khi vô tình nhìn thấy tên mình xuất hiện trong quyển sổ thì vẻ kìm nén giả tạo kia lập tức biến mất tăm. 

Ngày tháng viết trên đó là ngày hôm sau của buổi tiệc rượu, Văn Nhạn Thư có viết “kích động, chiếm đoạt, dục vọng”, mà người lại cho anh trải nghiệm này chính là “Trịnh Thừa Diễn, Trịnh Thừa Diễn, Trịnh Thừa Diễn”.

Bên dưới là một chuỗi dài các tên gọi đơn giản hoặc phức tạp của các loại hương liệu, Trịnh Thừa Diễn không hiểu mấy thứ này nhưng hắn hiểu được hình vẽ nhỏ ở góc sổ – là một chiếc cà vạt có kẹp.

Hắn dùng mắt của mình dò theo từng nét chữ, không hiểu đầu óc Văn Nhạn Thư trì trệ đến mức nào mà đã đến bước len lén lấy hắn làm cảm hứng sáng tạo rồi nhưng vẫn có thể lầm tưởng cảm xúc của mình chỉ là nhất thời xúc động.

Chỉ riêng phần nổi của tảng băng trôi này cũng đủ để hắn nhận ra thế giới nội tâm của Văn Nhạn Thư còn phong phú hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Thế nhưng ngay lúc này Trịnh Thừa Diễn lại ngăn chặn được ham muốn dò xét sâu hơn nữa của mình, hắn đặt sổ ghi chép sang một bên.

Một lúc nhìn thấy hết toàn bộ diện mạo rất không có ý nghĩa, hắn nghĩ mình vẫn nên đích thân khai quật tất cả mọi thứ của Văn Nhạn Thư sẽ thú vị hơn nhiều. 

Cầm máy tính bảng lên xử lý mấy email chưa đọc, xong xuôi, Trịnh Thừa Diễn nhìn đồng hồ rồi quyết định ra ngoài. Lúc lái xe ngang qua nhà hàng Luân Hà, hắn quay đầu nhìn lướt qua, vừa nãy quên không hỏi có phải Văn Nhạn Thư lại bị Bùi Dương hẹn đến nơi này hay không.

Nhà hàng Luân Hà nằm phía đối diện khách sạn Ngân Hạnh, Văn Nhạn Thư vừa ngồi xuống không lâu thì Bùi Dương vừa ra ngoài gọi điện thoại đã quay về, sau khi ngồi xuống bèn lấy khăn nóng do khách sạn mang lên lau tay: “Thật là, mẹ nó, đúng là biết quấn người.”

Văn Nhạn Thư gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trên người vẫn toát lên khí chất văn chất nho nhã lịch sự: “Uống nước đi.”

Bùi Dương tu một hơi hết nửa cốc nước rồi nói: “Cái nhà cung ứng đó đúng là bị điên, tôi đã bảo là không lấy loại vải đó nhưng ông ta cứ nhất quyết nói loại vải đó tốt lắm tốt vừa, thế tóm lại là tôi thiết kế hay ông ta thiết kế?”

Trước kia ở McDonald’s là mắng trường lớp giao quá nhiều bài tập, bây giờ là gắt gỏng chửi bới đủ chuyện không vui trong công việc, dù sao cũng là than vãn kể khổ, Văn Nhạn Thư ngồi ghế đối diện Bùi Dương, từ đầu đến cuối vẫn im lặng lắng nghe, nghe xong bèn phát biểu ý kiến: “Tôi tưởng cậu vừa nói tiểu tình nhân của cậu quấn người.”

“Chuyện đó không giống, tôi cũng không cần nổi giận đùng đùng như vậy.” Bùi Dương giơ một tay lên nhìn thời gian gọi món, sau đó gọi nhân viên phục vụ đi ngang qua: “Này, giục bếp lên món giúp tôi với, lâu lắm rồi đấy.”

Đợi nhân viên phục vụ chạy vào bếp giục món, Bùi Dương nhanh mồm nhanh miệng nói: “Đồ ăn còn lên muộn hơn cả cậu, đúng là chẳng ra làm sao. À đúng rồi, tối qua cậu thức suốt đêm à? Sao sáng nay lại ngủ quên thế?”

Đúng là hết chuyện để nói, Văn Nhạn Thư xách túi giấy đứng dậy đưa qua bàn cho Bùi Dương, khéo léo cắt đứt đề tài: “Tinh dầu thơm mà cậu cần đây.”

Trước đó ở buổi Giám định Sản Phẩm, Bùi Dương đã chỉ đích danh loại tinh dầu thơm này với Văn Nhạn Thư. Cậu ta vội vàng nhận lấy, cũng không mở ra xem thử: “Cảm ơn nhé, bữa này để tôi mời.”

Bùi Dương cũng không phải kiểu người theo đuổi sự ưu nhã thanh tao trong cuộc sống, làm việc mệt quá thì ôm gối đi ngủ, nếu có chuyện bực bội thì đến quán bar uống vài ly, vậy nên Văn Nhạn Thư rất tò mò: “Cậu lấy tinh dầu thơm để làm gì?”

“Cậu không hiểu chứ gì?” Bùi Dương nói: “Đặt một cái ở đầu giường, khi làm việc sẽ dạt dào tình cảm hơn.”

Bình thường trước khi đi ngủ, Văn Nhạn Thư cũng phải vắt óc ngẫm nghĩ chuyện công việc một hồi, phản ứng đầu tiên là cứ tưởng Bùi Dương đang nói đến tăng ca: “Làm thiết kế thì cần tình cảm làm gì?”

“Ai lại đi làm thiết kế ở trên giường?” Bùi Dương nói: “Làm chuyện khác không được à? Cho nên tôi nói Nhạn Thư này, kinh nghiệm của cậu ở phương diện này có quá nhiều thiếu sót, cậu còn giỏi nhịn hơn cả thánh đấy, rảnh rỗi thì tìm sếp Trịnh nhà cậu phá giới đi, nó còn khỏe hơn so với việc tốn sức khuấy động tế bào não đấy.”

Lại là thánh thần nói chuyện, Văn Nhạn Thư nghĩ đến lời thổ lộ của Trịnh Thừa Diễn trưa này, song cũng không nói gì.

Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Bùi Dương chính là một lời phản đối âm thầm, cậu ta chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Hai người các cậu có thể lợi dụng hợp lý nguồn tài nguyên chất lượng cao của mình không? Tôi thấy cậu đây là đang làm sếp Trịnh nghẹn chết luôn đấy.”

Văn Nhạn Thư mất tự nhiên vòng tay ra phía sau ấn vào xương cụt của mình, sắc mặt lạnh nhạt hỏi: “Thế trước khi kết hôn anh ấy sống kiểu gì?”

Bùi Dương và Trịnh Thừa Diễn quen nhau qua một dự án hợp tác, đi xã giao bên ngoài khó tránh khỏi những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, Bùi Dương nói: “Không khác bây giờ là mấy, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, bar bủng rượu chè cũng không làm lỡ dở công việc. Số liệu văn kiện trong điện thoại còn khiến anh ấy có hứng thú hơn đám oanh oanh yến yến lượn qua lượn lại xung quanh.”

Văn Nhạn Thư còn chưa nghe đủ thì bỗng nhiên Bùi Dương lại chuyển hướng đề tài về phía anh: “Cậu cũng vậy, cậu với anh ấy đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, tôi thấy hai người các cậu ở bên nhau vừa xứng đôi vừa lãng phí.”

Văn Nhạn Thư hẹn ăn bữa cơm này không phải để nghe Bùi Dương nói tướng thanh. Anh mỉm cười, nói một câu đầy ẩn ý: “Vẫn tạm mà, cũng không lãng phí lắm đâu.”

Đúng lúc nhân viên phục vụ lên món, dường như Bùi Dương đã lĩnh ngộ được điều gì đó từ cuộc đối thoại bị gián đoạn vừa rồi. Lúc nãy còn chê nhà hàng lên món chậm chạp, bây giờ mùi thức ăn xộc lên thơm nức mũi nhưng cậu ta lại cách một màn sương mù vấn vít, hào hứng xác nhận lại những gì Văn Nhạn Thư vừa nói: “Ôi trời, các cậu ngủ với nhau rồi à?”

Văn Nhạn Thư cuống quýt nhìn xung quanh: “Cậu nói nhỏ thôi.”

“Chuyện từ khi nào vậy?” Bùi Dương rướn người về phía trước, hai tay chống lên mép bàn: “Chơi những trò gì vậy? Cảm giác thế nào? Loại người còn siêng đến phòng tập gym hơn cả đi vệ sinh như anh ấy thì liệu cậu có chống đỡ nổi không? Trời ơi, tôi không thể tưởng tượng được luôn ấy.”

Văn Nhạn Thư thấy hơi hối hận, chọc một miếng thịt viên đầu sư tử để bịt miệng cậu: “Thế cậu đừng tưởng tượng nữa, đỡ phải tra tấn tế bào não.”

Bùi Dương nghiêng đầu tránh đi, cầm bát đỡ lấy miếng thịt viên đầu sư tử kia: “Phải tra tấn tế bào não mới có thể tưởng tượng được. Chắc chắn là mãnh liệt lắm đây, hai người các cậu đỉnh đấy.”

“Không đến mức đấy.” Văn Nhạn Thư vùi đầu gắp thức ăn: “Chúng tôi chỉ ngủ với nhau mỗi hai lần.”

Bùi Dương lại hỏi tiếp: “Có bao giờ cậu tự hỏi rằng tại sao lại có lần thứ hai không?”

Ban đầu Văn Nhạn Thư chỉ đơn giản là có bệnh thì vái tứ phương, ai ngờ Bùi Dương lại hỏi đến chuyện này, lần này đến phiên anh đặt đũa xuống: “Lúc đầu tôi nói với anh ấy là do tôi bị kích động, anh ấy nghe xong thì rất tức giận.”

Lúc nãy Bùi Dương nói lia lịa nên bây giờ còn ăn uống say sưa hơn bất cứ ai: “Sếp Trịnh cứ như cái con hổ mặt cười ấy, tôi còn chưa thấy anh ấy nổi giận bao giờ, cậu giỏi thật đấy.”

Văn Nhạn Thư vuốt ve đường vân gồ lên ở cạnh bát: “Sau đó tôi lại thấy mình cũng hơi để ý.”

“Để ý chính là thích rồi.” Bùi Dương đang vùi đầu trong đống thức ăn ngẩng mặt lên: “Nhạn Thư, mẹ nó cậu đừng để…”

Nói chuyện đệm thêm mấy câu chửi bậy quen rồi, Bùi Dương khựng lại một giây rồi nói tiếp: “Cậu đừng để mẹ cậu bóp méo quan điểm tình cảm của mình. Nghe tôi nói này, để ý chính là thích, thích chính là luôn tâm niệm muốn yêu đương thắm thiết với anh ấy, điều này cũng có thể giải thích lý do vì sao cậu đã ngủ cùng anh ấy một lần còn muốn có lần thứ hai.”

Cậu ta không thèm để ý đến dáng vẻ mặt đỏ tai hồng hiếm có của Văn Nhạn Thư, một lòng chỉ muốn truyền đạt những kiến thức mà mình có: “Cậu cứ chờ đấy, lần thứ ba đang trên đường tới rồi, đến lúc ấy mà cậu còn coi đó là do bị kích động thúc đẩy, e là sếp Trịnh không nổi điên thì tôi cũng sốt ruột với cậu.”

Văn Nhạn Thư nghe thấy cậu ta nói như vậy thì kinh hồn bạt vía, lại ném thêm một miếng thịt viên đầu sư tử vào bát của Bùi Dương: “Ăn đi.”

Sau một ngày cuối tuần bị bao phủ bởi mây mù tăm tối, bầu trời sáng thứ hai đã bắt đầu quang đãng hơn hẳn. Vưu Lâm vẫn mặc một chiếc váy công sở đứng trong phòng làm việc của sếp để báo cáo lịch trình cho tuần mới, chủ đề cuộc họp, việc ký kết hợp đồng và các cuộc xã giao đàm phán…

Trịnh Thừa Diễn lơ đãng nghe thư ký báo cáo lịch trình, một phần tâm tư khác vẫn đang nằm ở cuộc giao hoan đêm thứ sáu tuần trước với Văn Nhạn Thư. Đợi Vưu Lâm nói xong, hắn mới ngẩng đầu hỏi: “Hôm nào đi công tác ấy nhỉ?”

“Ngày mùng bảy tháng sau, tức thứ Hai tuần tới ạ.” Vưu Lâm sợ sếp không để tâm nên chỉ đành thuật lại nội dung chuyến công tác này một lần nữa: “Đi ký hợp đồng một dự án với bên Nice Pháp, cộng với các hoạt động giao lưu và nghỉ dưỡng, chuyến đi mất sáu ngày, tôi đã đặt vé máy bay cho sếp rồi.”

Đương nhiên là Trịnh Thừa Diễn nhớ rất rõ những việc này, thứ khiến hắn lo lắng lại là một chuyện khác. Hắn lật quyển lịch trên bàn, ngày mùng mười tháng sau được khoanh tròn bằng bút đỏ: “Thế sinh nhật của Nhạn Thư thì phải làm sao bây giờ?”

“Ồ, là thế này, mấy năm trước sếp đều có lịch tăng ca, bàn tiệc ở nhà hàng mà tôi cố tình đặt trước đều bị sếp hạ lệnh hủy hết, năm nay tôi thông minh hơn một chút.” Vưu Lâm để lộ một nụ cười hiểu ý: “Trùng hợp là ngày mùng mười mấy năm nay đều vào ngày làm việc, tôi đoán mỗi người các anh đều có sắp xếp riêng của mình, nhưng không sao, tôi sẽ thay sếp chuẩn bị quà sinh nhật cho ngài Văn như mọi khi, ngài Văn sẽ hiểu thôi ạ.”

Càng nói càng đi quá xa, Trịnh Thừa Diễn nhìn chằm chằm vào mấy bông hoa violet mới thay trong bình sứ trắng. Việc đi công tác đã quyết định thì không thể thay đổi, hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi tự chuẩn bị quà sinh nhật cũng được.”

“Vâng.” Vưu Lâm gạch ra những việc cần làm trong sổ ghi chép: “Sếp, đến giờ họp rồi, còn năm phút nữa sẽ đến giờ ra mắt quảng cáo Chấp Vị.”

Trong khi đó, bộ phận Tiếp thị và bộ phận Nước hoa của Nafeli cũng đang chuẩn bị bắt đầu cuộc họp để quan sát dữ liệu cho vòng quảng cáo đầu tiên của các sản phẩm cạnh tranh. Văn Nhạn Thư không sốt sắng, dẫn Khương Nhĩ đến bộ phận Bao bì để giới thiệu những loại nước hoa mà Nafeli đã tạo ra trong những năm qua.

Khương Nhĩ nhìn đồng hồ, người vừa mới vào nghề nên rất chú ý đến khái niệm thời gian: “Tổ trưởng Văn, không đến phòng họp sao?”

“Vội cái gì?” Văn Nhạn Thư nhét tay vào túi áo blouse, tiếp tục chủ đề còn đang dang dở: “Bao bì là công cụ trợ giúp tốt nhất cho nước hoa, đương nhiên một loại nước hoa được đánh giá tốt hay xấu, cuối cùng vẫn phụ thuộc vào việc nhà điều hương có thể trao cho nó bao nhiêu kỳ tích. Cậu nghĩ năng lực của mình đạt đến tầng mấy?”

Khương Nhĩ mỉm cười ngượng ngùng: “Em vẫn chưa có cơ hội thử sức.”

Cuối cùng Văn Nhạn Thư cũng rời mắt khỏi mấy chiếc lọ thủy tinh đầy màu sắc: “Thứ hai tuần sau đi công tác ở Grasse cùng tôi, coi như đây là bài kiểm tra đầu tiên sau khi cậu vào làm việc.”
Bình Luận (0)
Comment