Khứu Giác Mất Linh

Chương 36

Chuyến hành trình này vô cùng tốn thời gian, chỉ riêng việc phải bay quá cảnh đã phải bay hai lần, nhưng tuyến đường được Văn Nhạn Thư lựa chọn là dựa trên thời tiết và ngân sách nên thà ở lại Paris một lúc còn hơn là gặp phải cái lạnh buốt giá ở Phần Lan.

Đến Paris chỉ mất hai tiếng. Trời mới tờ mờ sáng, nhìn ra từ cửa sổ kính kéo dài từ trần đến sàn của sân bay, bầu trời bên ngoài vẫn còn tối.

Tay Văn Nhạn Thư đang cầm một cốc cà phê để làm ấm tay, anh giơ điện thoại lên định chụp bầu trời đêm chưa kịp ửng sáng, còn chưa ấn xuống nút chụp thì đã bị khung cảnh được đóng khung trên một màn hình di động làm cho choáng váng. 

Chụp ảnh xong, anh gửi nó cho Trịnh Thừa Diễn, còn gửi kèm tin nhắn ký tự: [Hai tiếng.] 

Grasse là một thành phố nhỏ nên không có sân bay chuyên biệt. Lúc Văn Nhạn Thư được chuyển đến hạ cánh gián tiếp ở sân bay Nice thì trời lúc này đã sáng hẳn. 

Anh tắt chế độ máy bay, không kịp xem có tin nhắn nào chưa đọc trên thanh tin nhắn hay không đã mệt đến mức chỉ muốn chạy nhanh về khách sạn đã đặt trước để ngủ lại. Ngủ bù xong lại tiếp tục thực hiện các bước công việc đã sắp xếp. 

Hãng xe ô tô cho thuê ở ngay cạnh sân bay, Văn Nhạn Thư liếc mắt nhìn lướt qua phía sau trước khi rời sân bay, Khương Nhĩ hỏi: “Sao thế ạ?” 

“Không có gì.” Văn Nhạn Thư dùng ngón tay gãi gãi sống mũi, có thể là do không được nghỉ ngơi đầy đủ nên hệ thống khứu giác của anh đã gặp trục trặc.

Nhận lấy chiếc xe đã được đặt thuê trước, Văn Nhạn Thư móc chìa khóa xe ra rồi hỏi người chuẩn bị ngồi ở ghế phó lái: “Cậu đã lấy bằng lái xe chưa?” 

Khương Nhĩ để lộ vẻ mặt nhăn nhó: “Em còn chưa đi đăng ký…” 

Văn Nhạn Thư khó chịu kéo cửa kính xe lên, nhưng tính cách của anh khiến anh phải nhịn lại, kéo mạnh cửa xe ở ghế tài xế, nói: “Trên đường đi cậu cố trợn to mắt lên mà nhìn đường, không được ngủ.” 

Điều chỉnh định vị xong, trước khi rời đi, Văn Nhạn Thư liếc nhìn kính chiếu hậu của chiếc xe bốn chỗ mà anh đã thuê để xem tình hình giao thông thì thấy bên ngoài chiếc xe anh thuê của hãng xe còn có một chiếc Bentley màu đen đang chờ được lái thử đỗ ở ven đường. Mẫu mã chiếc xe đó giống hệt chiếc xe của Trịnh Thừa Diễn ở Trung Quốc. 

Mỗi lần nhận xe, Trịnh Thừa Diễn đều có thói quen kiểm tra các tính năng của xe. Hắn ngồi lên ghế trước, không chỉnh ghế cũng không thắt dây an toàn đã đưa tay phải lên phần mép của hộp tỳ tay rồi mở nó ra. 

Bên trong không có kẹo bạc hà, chỉ có một khoảng trống rỗng tuếch. 

Hắn thở dài, nhìn chằm chằm chiếc xe màu xám có rèm che đang phóng đi ở đằng trước rồi nghiêng người kéo dây an toàn ra đeo vào. 

Vừa đặt đồ đạc xuống khách sạn, Trịnh Thừa Diễn đã nhận được sắp xếp lộ trình do Vưu Lâm gửi tới. Hắn không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi, sau khi xem qua lộ trình liền bắt đầu kiểm kê tài liệu trong túi. 

Vẫn còn cách vài phút nữa mới đến thời gian gặp người phụ trách dự án, Trịnh Thừa Diễn quyết định đặt bữa sáng ở khách sạn. Làm xong hắn cầm cốc nước, ngồi xuống chiếc bàn tròn bên cạnh rồi nhấn vào hình đại diện trên cùng để xem bức ảnh mà Văn Nhạn Thư đã gửi đến. 

Tương tự như bức ảnh lần trước hắn gửi, bức này Văn Nhạn Thư cũng để lộ phần thân trên phản chiếu trên kính cửa sổ, trên tay anh cầm cốc cà phê không biết có phải là vị matcha hay không. 

Nhưng hắn chụp là mặt trăng còn thứ Văn Nhạn Thư chụp là sao trời. Hắn vẫn luôn muốn lấy ảnh của người kia đặt làm ảnh đại diện của mình, Trịnh Thừa Diễn vừa lưu ảnh xong thì  bên kia lại gửi đến một tin nhắn mới. 

Lần này không có ảnh chụp, Văn Nhạn Thư chỉ gửi đến hai từ: [Ba tiếng.] 

Trịnh Thừa Diễn nhìn chằm chằm hai chữ đơn giản này, để đáp lại, hắn chụp ảnh bánh mì sừng bò và salad Nicoise[1]  để trước mặt rồi gửi qua. 

Dòng chữ “Đang nhập” hiện lên vài lần, Văn Nhạn Thư gửi đến: [Bữa sáng mà căn tin của IDR cung cấp lúc nào cũng tinh tế như này à?] 

Trịnh Thừa Diễn đang định trả lời đại một câu “Thư ký mang cho đấy”, gõ được một nửa thì lại xóa hết đi, chợt nhớ ra giờ này ở Bắc Kinh đang là buổi chiều liền sửa lại cho đúng: [Đây là bữa trà chiều.] 

Lộ trình được sắp xếp kín mít, Trịnh Thừa Diễn thu dọn đồ đạc rồi lên đường sau khi đã nạp đủ năng lượng cho thân thể. Hắn đi gặp người phụ trách dự án tại địa điểm đã thỏa thuận, chỉ riêng giấy tờ tài liệu cũng đã trải đầy một bàn. Máy tính xách tay được đặt ở giữa bàn, tiếng Pháp của hắn vô cùng trôi chảy, họ cùng nhau bàn bạc đến tận giữa trưa. Cà phê trong cốc vừa cạn là lại được đổ đầy, lúc máy tính xách tay sắp hết pin thì cuối cùng bên kia cũng đồng ý ký hợp đồng. 

Con dấu đại biểu cho việc dự án đã thương lượng xong được ấn xuống, Trịnh Thừa Diễn đứng dậy bắt tay đối phương, cuối cùng hắn cũng được về khách sạn để ngủ bù. 

Một ngày một đêm không được tắm gội, trong hai mươi mấy tiếng thì hắn đã mất hơn nửa thời gian để dành cho việc bay lượn. Nếu bây giờ không phải là mùa đông thì Trịnh Thừa Diễn đã tự ghét bỏ chính bản thân mình. Hắn cởi áo khoác ra, không cần gắng sức đã có thể tháo ra nút thắt cà vạt mà Văn Nhạn Thư đã thắt cho hắn. Thật ra thì hắn rất muốn anh tự mình cởi nó xuống cho hắn hơn. 

Sau khi trút bỏ được gánh nặng, Trịnh Thừa Diễn mặc áo ngủ rồi ngủ thẳng cẳng đến hai giờ chiều. Đến lúc tỉnh lại hắn thay một bộ đồ chỉnh tề rồi lái xe đi dự hội nghị giao lưu trao đổi, lại là một vòng đấu võ mồm. Mấy tiếng sau, Trịnh Thừa Diễn cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không mua một hộp kẹo bạc hà để cất vào trong túi. 

Trời đã tối, hắn quay trở về khách sạn. Vẫn ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ ăn món Pháp do khách sạn cung cấp, Trịnh Thừa Diễn mở video của dì Lý gửi từ ban ngày ra xem, Mocha đang nhảy lên chơi cầu trượt dành cho trẻ em ở trong khu dinh thự. Nó là một con mèo đã lớn như vậy rồi mà vẫn chạy mải miết mà chẳng sợ mệt. 

Ngoài ra còn có một video trong nhà dài khoảng mười giây, Mocha sau khi về nhà thì ngoan hơn rất nhiều, nó vừa nằm trên thảm trong phòng ngủ của Văn Nhạn Thư vừa lắc lắc cái đuôi, có lẽ là vì rất nhớ cậu chủ của mình. 

Sao lại không chạy đến phòng hắn nhỉ? Chẳng biết Mocha có nghĩ đến hắn không? 

Không biết liệu Văn Nhạn Thư có nhớ đến hắn không? 

Cũng không biết Văn Nhạn Thư có nhớ Mocha không? 

Làm cho người khác nhớ đến không nhất thiết phải nói ra bằng miệng, nhưng có con mèo làm vật phụ trợ nên mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều. Trịnh Thừa Diễn bỏ dao dĩa xuống, không biết liệu bây giờ Văn Nhạn Thư có đang tiện không nên hắn quyết định gửi tin nhắn: [Có nhớ Mocha không?]

Màn hình đột nhiên tràn ngập giao diện yêu cầu nhận cuộc gọi, Trịnh Thừa Diễn nhìn thấy ảnh đại diện là của Văn Nhạn Thư liền ngây ra một chút, vội vàng ấn nút kết nối rồi áp điện thoại lên tai, còn suýt nữa thì vô ý thốt ra một tiếng “Vợ” vô cùng chân tình vì khi nãy tràn ngập trong mắt hắn chỉ là biệt hiệu ấy. 

Cuối cùng thì lý trí vẫn chiến thắng tình cảm, hắn như bình thường mà gọi một tiếng “Nhạn Thư”. Tuy nhiên vì hôm nay đã nói quá nhiều nên giọng hắn có chút khàn, vừa nghe như đang bị ốm, vừa nghe như mới tỉnh ngủ. Nếu đổi thành một người thích suy diễn vẩn vơ nghe được lời này thì sẽ giống như một người vì không có bạn đời ở bên mà khóc một lúc lâu. 

Sự hoàn chỉnh và viên mãn trong thế giới tinh thần của Văn Nhạn Thư chỉ giới hạn trong thời gian chế tạo mùi thơm. Bây giờ anh đang không hiểu gì, hỏi: “Giọng anh bị làm sao thế?”

Trịnh Thừa Diễn nói một cách đơn giản hóa: “Hôm nay có quá nhiều hội nghị được tổ chức ấy mà.” 

Chiếc túi tote của Văn Nhạn Thư được đặt bên cạnh giường, anh sờ lên đống kẹo bạc hà mua được ở sân bay. Nói “Uống nhiều nước ấm vào” thì có lệ quá, anh đành đổi sang một cách nói khác: “Hai ngày này anh đừng uống cà phê nữa.” 

“Được.” Trịnh Thừa Diễn nói: “Có muốn xem Mocha không?” 

Văn Nhạn Thư bỏ quyển sách đang đặt trên đùi xuống giường, đi dép lê rồi bước ra ban công. Gió lạnh thổi tới quất vào mặt thì anh mới nhận ra mình đang mỉm cười: “Tất nhiên là muốn rồi. Hay là giờ anh cúp máy rồi gửi video cho em đi?”

Trịnh Thừa Diễn bị đối phương hóa giải lần tìm cớ này của hắn chỉ bằng vài câu nói. Hắn cười cười, biết rõ người kia không phải là thật lòng muốn cúp điện thoại nên cũng không thuận theo mà cắt đứt liên lạc. Tay phải hắn cầm dĩa lên, chọc chọc vào đĩa gan ngỗng áp chảo sốt rượu vang đỏ, nói: “ Nói thêm chút nữa đi, lát nữa xem Mocha cũng không muộn.” 

Văn Nhạn Thư hỏi: “Giọng anh không thoải mái còn không chịu đi ngủ sớm à?”

“Giờ mới mấy giờ? Tôi chỉ vừa mới ăn xong-” Trịnh Thừa Diễn vội vàng phanh lại, chợt nhận ra bây giờ ở Trung Quốc chắc là đã gần rạng sáng: “Vừa mới ăn xong bữa khuya.” 

“Tăng ca?” Văn Nhạn Thư nhìn về phía bãi biển lấp lánh ánh bạc dưới bầu trời đêm. 

Chiếc dĩa ăn làm bằng kim loại trong tay Trịnh Thừa Diễn đụng vào đĩa sứ: “Ừm, có nhiều việc quá.” 

Không thường xuyên gọi điện thoại cho nhau nên chỉ nói được vài ba câu thì không khí giữa họ đã trầm xuống. Trịnh Thừa Diễn lắng nghe thanh âm hô hấp của Văn Nhạn Thư, giọng nói nhẹ như không phải phát ra từ ống nghe mà là do gió biển ngoài cửa sổ gửi đến.

“Ngày hôm qua tôi có bớt ra chút thời gian để đi dạo trung tâm thương mại, chiếc kẹp cà vạt kia đã bị người khác mua mất rồi.” Trịnh Thừa Diễn nói: “Tôi còn thật sự rất thích nó đấy.” 

Văn Nhạn Thư không muốn nhắc đến kẹp cà vạt, mỗi khi nói tới chuyện này là anh lại cảm thấy nhức nhối: “Vậy anh chọn cái khác đi.” 

“Khi nào về em chọn giúp tôi nhé?” Trịnh Thừa Diễn ăn xong liền xếp chồng những chiếc đĩa trống lên nhau. Không cần phải chọn loại kẹp quá đắt đâu, một hai lần gì đó thì được, nếu đeo nhiều thì lại tốn tiền mua cà vạt mới.”

Văn Nhạn Thư dựa vào lan can, tì cằm lên cánh tay: “Trong phòng em có một cái kẹp cà vạt chưa dùng đến, anh lấy đi, em không cần nó đâu.” 

Trịnh Thừa Diễn đang không ở nhà nên không thể đến phòng Văn Nhạn Thư tìm đồ: “Trông nó như nào thế?” 

“Anh từng thấy túi đồ đó rồi đấy.” Giọng của anh vài phần cô đơn: “Trong cái túi mẹ em đưa cho em ấy, trong đó còn có cả một cái cà vạt, tất cả đều nằm trong ngăn kéo tủ.” 

Trịnh Thừa Diễn không muốn lấy đi món quà mà mẹ của Văn Nhạn Thư đã tặng cho con trai mình, vì thế hắn liền đặt câu hỏi: “Sao em lại không cần nó thế?” 

“Bình thường em không cũng không có mặc những bộ quần áo trang trọng, nếu bà ấy hiểu em thì bà ấy sẽ không tặng cho em những thứ em không thể sử dụng.” Văn Nhạn Thư quay người bước vào phòng ngủ, ngồi trở lại giường.

Trịnh Thừa Diễn nghe thấy tiếng đệm lò xo bị ép, dường như từ đó hắn có thể cảm giác được sự buồn khổ của Văn Nhạn Thư: “Vậy tôi phải tặng cho em cái gì mới có thể xem như là hiểu em đây?” 

Văn Nhạn Thư trở mình, nằm trên gối, nói: “Anh đừng hòng lừa em.” 

“Tôi không có lừa em.” Trịnh Thừa Diễn uống một ngụm nước cho nhuận giọng nhưng vẫn luyến tiếc chưa muốn cúp điện thoại: “Nếu tôi tặng quà cho em thì phải làm thế nào tôi mới có thể biết em có thích nó hay không hả?”

Vỏ điện thoại nóng lên, Văn Nhạn Thư đổi tay cầm di động: “Quà gì thế?” 

“Biết rồi còn hỏi.” Trịnh Thừa Diễn cười cười, nói: “Quà sinh nhật ấy.” 

Những năm trước cả hai người họ đều không quá coi trọng sinh nhật. Văn Nhạn Thư thậm chí còn không muốn đối mặt với sinh nhật của mình vì điều đó có nghĩa là anh phải đến gặp Chung Bạch Anh, trước khi nói câu nào cũng đều phải chuẩn bị thật kỹ. 

Nửa khuôn mặt anh vùi vào gối đầu mềm mại, như thể nói chuyện như thế này sẽ không cảm thấy sởn gai ốc: “Em phải ở Pháp đến tận ngày mười cơ, thế nên không thể cùng nhau tổ chức sinh nhật được đâu.” 

Trịnh Thừa Diễn phụ họa nói: “Chuyển phát nhanh quốc tế cũng không nhanh được như thế.” 

Văn Nhạn Thư nghe giọng điệu thoải mái của đối phương, không thể giải thích được có chút thất vọng: “Ừm.” 

Trịnh Thừa Diễn thừa nước đục thả câu: “Để tôi nghĩ cách khác vậy.” 

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Thừa Diễn cuối cùng cũng nhớ đến Mocha, đoạn video quay cảnh nó chơi cầu trượt vẫn chưa được gửi cho Văn Nhạn Thư. Trên video có bóng của dì Lý, sẽ lộ tẩy mất. Hắn gửi một cái video khác kèm theo một đoạn voice chat: “Cái video kia tôi sẽ nhanh chóng tìm lại rồi gửi cho em sau.” 

Nhiệm vụ của Trịnh Thừa Diễn ở Nice cơ bản hoàn thành. Hắn ngủ bù vào tối hôm đó, hôm sau trả phòng, thu dọn hành lý rồi lái xe đến Grasse. 

Thị trấn nước hoa được xây dựng dọc theo các ngọn núi. Lọt vào tầm mắt là một tòa nhà màu vàng cam tươi sáng, đường có thể đi lại cũng không rộng. Trịnh Thừa Diễn đơn giản là đỗ xe tại một chỗ, đeo túi lên người rồi đi bộ xung quanh. 

Thị trấn tuy nhỏ nhưng hàng quán hai bên đường cực kỳ phong phú. Trịnh Thừa Diễn tưởng tượng cảnh Văn Nhạn Thư đi bộ qua những con hẻm này một mình trong những năm anh đi du học tại Pháp, tự hỏi liệu trong những hương thơm anh làm ra có một câu chuyện nào về nơi này không. 

Đến trước một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, Trịnh Thừa Diễn dừng lại, tay đút vào túi quần, thở ra một luồng sương trắng. 

Khi hắn đẩy cửa bước vào, chuông gió trước cửa kêu vang. Trịnh Thừa Diễn nhìn về phía chủ cửa hàng thủ công mỹ nghệ đang cần thận lau dọn quầy, lễ phép chào hỏi: “Xin chào, cho hỏi tôi có thể làm một món quà cho vợ của tôi ở đây không?” 

Chú thích: 

[1] Salad Nicoise: Cái tên Nicoise dịch ra nghĩa là “kiểu Nice”, tức chỉ món salad ăn theo kiểu của xứ Nice nước Pháp. Salad theo kiểu Nice gồm cà chua, cá ngừ, trứng luộc, ô liu vùng Nice và cá cơm biển trộn với dầu giấm. Ngoài các thành phần kể trên, món salad này có thể có thêm ớt chuông, hành khô và hoa atiso sống. 
Bình Luận (0)
Comment