Edit: 笑顔Egao.
Tiếu Lăng Tiêu liếc mắt nhìn sang khu bình luận —— quả nhiên đã bùng nổ.
Tất cả mọi người đều hỏi: “Tiếu Lăng Tiêu là ai?!”
Hoặc là hỏi: “Đứa nào dám đến cướp bạn trai của bà?!” Phía sau là một loạt emo khóc lóc đủ kiểu.
Còn có người rảnh rỗi bới móc tư liệu về Tiếu Lăng Tiêu: “Hình như là một diễn viên, từng diễn một vài vai phụ, nhưng tụi chị nghe tên bảo giờ, chắc là một tên trong suốt khi đang tiếng…” Cuối cùng còn show một đống ảnh chụp của Tiếu Lăng Tiêu, có cả các vai diễn truyền hình hoặc điện ảnh hắn từng diễn qua, thậm chí là ảnh hắn trong một quảng cáo nào đó cũng bị moi ra. Bình luận này lập tức được đẩy lên top, rất nhiều người vào khen “Nhìn có vẻ đẹp trai”, lại có không ít người bắt đầu suy đoán quan hệ giữa hai người, thậm chí có người bổ não ra một đống đồng nhân cẩu huyết. Tiếu Lăng Tiêu đọc từng câu từng câu bình luận một, cực kì thích vài bình luận trong đó, tỉ như bình luận nhiều like nhất là “Diễn xuất của Tiếu Lăng Tiêu quá kém, Chu Cẩn Sơ nhìn không nổi mới kêu Tiếu Lăng Tiêu đi tìm ảnh. Tiếu Lăng Tiêu hỏi bọn mình học cái gì? Chu Cẩn Sơ đáp học cảnh hôn, dạy hôn mấy ngày cuối cùng cũng điều giáo thành công rồi…” Tiếu Lăng Tiêu đọc xong mặt cũng hồng. Hắn biết mặt mình dễ nhìn, vì vậy không thèm để ý đến mấy câu bình luận như “Nhìn cũng thường thôi” ở dưới, hắn thấy mắt những người kia không phát triển được bình thường cũng đã đủ đáng thương rồi, đâu cần phải tức giận mấy người đó làm gì?
Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ một lát, mở khung chat, chuẩn bị gửi tin nhắn riêng trả lời Chu Cẩn Sơ.
Hắn cân nhắc từng câu từng chữ, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, còn mở vài app từ điển tra từng chữ trong tin nhắn đã viết, chỉ sợ viết nhầm chữ nào ảnh hưởng đến cách diễn đạt. Mỗi từ quan trọng hắn đều ghi tất cả những từ đồng nghĩa lên một tờ giấy, so sánh từng cái, cuối cùng mới chọn ra một từ thích hợp nhất. Những từ thường dùng trước kia trong phútc chốc trở nên thực lạ lẫm mơ hồ, hắn tựa như từ một sinh viên tốt nghiệp ngành truyền thông biến thành một đứa trẻ mới bắt đầu vỡ lòng, đến cách diễn đạt đơn giản nhất cũng không thể hiện được trôi chảy. Hắn nghiền ngẫm từng chữ đến mức khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, viết tin nhắn một trăm chữ mà tốn tới hai giờ đồng hồ, như vậy trung bình mỗi giờ chỉ viết được có hai câu. Tiếu Lăng Tiêu chỉ là lo lắng, lo Chu Cẩn Sơ phát hiện câu chữ của hắn có vấn đề, lo Chu Cẩn Sơ chê văn phong của hắn kém cỏi, lo Chu Cẩn Sơ thấy hắn dông dài, lo Chu Cẩn Sơ cho rằng hắn là người không có văn hóa… Tựa như một kẻ đang đi trên tấm băng mỏng, luôn lo được lo mất.
Tin nhắn gửi đi chưa đến một phút, Tiếu Lăng Tiêu đã nhận được trả lời từ phía bên kia. Câu trả lời của đối phương rất đơn giản: “Chỉ là tôi muốn tỏ lòng cảm ơn cậu mà thôi, CD cậu đưa đã trợ giúp tôi rất nhiều. Nhân tiện muốn hỏi cậu sau sáu giờ có thời gian rảnh không? Hy vọng có thể đứng trước mặt cậu nói hai tiếng cảm ơn.”
“…” Trái tim Tiếu Lăng Tiêu lập tức đập ầm ầm như trống gõ, chấn động đến mức màng phổi cũng thấy đau.
Hắn muốn hồi âm ngay lập tức, lại cảm thấy tỏ ra chờ mong thái quá sẽ khiến đối phương ghét mình. Hắn đợi vài phút, mỗi phút trong đó trôi qua đều dài tựa một thế kỷ, cuối cùng mới làm bộ bình tĩnh gửi tin trả lời: “Cũng coi như rảnh rỗi. Gặp nhau ở đâu?”
Chu Cẩn Sơ nhanh chóng hồi âm, trong thư là địa chỉ của một nhà hàng, y còn cẩn thận viết rõ nhà hàng ở ngã rẽ nào, xung quanh có đặc điểm gì dễ nhận ra.
Có một đoạn nhạc đệm mang tên Chu Cẩn Sơ như vậy khiến Tiếu lăng Tiêu cũng không còn tâm trạng tìm việc làm. Hắn ngẩn người nhìn tin nhắn riêng trên màn hình máy tính, không còn nhớ bên trên viết cái gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: sắp được làm quen Chu Cẩn Sơ một cách chân chính rồi.
Chu Cẩn Sơ, giống như thật gần, nhưng cũng thật xa, làm hắn không biết nên định nghĩa về mối quan hệ giữa hai người như thế nào. Bất quá, cho dù nói gì đi chăng nữa, có vẻ như tất cả vẫn đang phát triển theo hướng tích cực.
Tiếu Lăng Tiêu ngồi chờ mà lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng vẫn không chịu được, dứt khoát nhảy lên giường ngủ một giấc.
Đồng hồ hiển thị chín giờ mười lăm, Tiếu Lăng Tiêu bình thường đều đến mười hai giờ mới đi ngủ, giờ khắc này hắn thực sự không biết phải vượt qua ba tiếng dài đằng đẵng này như thế nào nữa.
Hắn tự mặc niệm trong lòng: Nếu bây giờ mình đi ngủ ngay lập tức, sau khi tỉnh dậy là sang ngày mai rồi…!
Thế nhưng, mọi chuyện lại không như hắn dự tính.
Tiếu Lăng Tiêu nằm trong bóng tối, rất nhiều mẩu chuyện cũ lướt qua tâm trí hắn. Hắn nhớ tới lần đầu tiên mình xuất hiện trong nhà Chu Cẩn Sơ, nhớ lần đầu tiên tham gia gameshow dành cho minh tinh, nhớ lần đầu tiên cùng nhau đóng phim. Hắn yy, vạn nhất có cơ hội, hắn phải thẳng thắn thú nhận những chuyện trước kia như thế nào. Tiếu Lăng Tiêu quả nhiên không thẹn với cái mác chuyên ngành truyền thông, kĩ năng bổ não rất mạnh, nghĩ nghĩ trong đầu một lát, vậy mà lại “tách” một tiếng, một giọt nước mắt rơi lên gối.
Hắn tự dằn vặt đến hơn bốn giờ sáng mới ngủ, làm ổ trong chăn đến tận bốn giờ chiều mới dậy. Hắn cảm khái, cách để vượt qua quãng thời gian khó khăn tốt nhất là đi ngủ. Nếu vừa rồi hắn ngủ thêm được một tiếng, như vậy khoảng cách đến giờ hẹn lại ngắn đi một giờ, cũng bớt được một giờ đồng hồ đứng ngồi không yên.
***
—— nơi Chu Cẩn Sơ hẹn gặp mặt là một nhà hàng rất tao nhã. Trên trần nhà cao cao treo đầy thanh trúc giả, thỉnh thoảng còn điểm xuyết một chút màu đỏ giữa một “rừng trúc” xanh, tạo nên bầu không khí rất khác lạ.
Bàn ăn trong cùng được ngăn cách với bên ngoài bởi một tấm bình phong, nhân viên phục vụ ra hiệu để Tiếu Lăng Tiêu đi vào, thông báo cho hắn biết đang có hai vị tiên sinh chờ hắn.
“…” Hai vị?
Tiếu Lăng Tiêu ngó đầu vào thăm dò, lập tức nhìn thấy Chu Cẩn Sơ, còn thấy cả… Cung Bình.
“Tới rồi?” Trong đầu Cung Bình hiện ra ảnh chụp Tiếu Lăng Tiêu: “Lại đây ngồi đi!”
“Cảm ơn…” Tiếu Lăng Tiêu liếc Chu Cẩn Sơ một cái, cẩn thận ngồi xuống ghế đối diện y. Trong suốt thời gian đó,Chu Cẩn Sơ chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ừm…” Tiếu Lăng Tiêu chăm chú nhìn Chu Cẩn Sơ, hỏi: “Anh thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Chu Cẩn Sơ vươn tay rót một chén trà: “Video lần này chứng minh mọi bằng chứng đưa ra trước đây đều không đáng tin, chứng tỏ có người cố ý bôi đen tôi, hiện tại không nên kích động dư luận thêm nữa.”
“Vậy à…” Tiếu Lăng Tiêu vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá.” Bên Chu Cẩn Sơ cũng phản công rất lợi hại, hơn nữa còn ẩn ẩn tỏ vẻ sẽ truy cứu trách nhiệm theo quy định của pháp luật, không ít weibo mạnh miệng ban đầu giờ câm như hến. Mặt khác, một số người tiếp tục lên tiếng phê phán Chu Cẩn Sơ cũng bị fan spam “Chứng cứ bịa đặt đều bị phơi bày rồi còn cố tình làm như không thấy, sau đêm nay là biết ai phải ai trái ngay”, trên internet phảng phất lại sắp xảy ra một trận đại chiến bàn phím.
(Câu cuối chém khá nhiều, hiểu ý mà không biết chuyển ngữ ra sao luôn, word by word thì nó cứ tù tù sao ấy, thôi sub đại khái nhé, có gì sửa sau ;_;)“Ừm,” Chu Cẩn Sơ đưa chén trà cho Tiếu Lăng Tiêu: “Cảm ơn đĩa CD của cậu.”
“Không có gì, đừng khách khí, may mà nó giúp ích được cho anh, tôi cũng rất vui… À…” Tiếu Lăng Tiêu rất muốn hỏi đối phương Trung Khuyển giờ ra sao rồi, cũng muốn nhắc cho đối phương Trung Khuyển từ hai tuần trở lại đây có khả năng sẽ thích ăn phân, còn thích nâng chân sau để đi tè, muốn dặn dò đối phương chú ý một chút, nhưng hắn cũng biết bỗng dưng nói như vậy thực kì quái, vì thế mà hắn trở nên xoắn xuýt trong chốc lát.
“Tiếu Lăng Tiêu,” Cung Bình bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu lấy được CD kia bằng cách nào?”
“Người tìm giúp tôi muốn tôi giữ bí mật, nhưng có thể đảm bảo là con đường hợp pháp.” Bạn hắn nói Daisy không đồng ý lộ mặt.
“Ồ vậy sao…” Cung Bình hỏi tiếp: “Cậu bây giờ đang làm gì?”
“… hả?”
“Sống bằng nghề gì?”
“Hiện tại cũng không làm việc gì…”
“Không có việc làm, vậy tiền ở đâu ra?”
“Cũng sắp hết rồi…” Hắn chỉ còn 3000 đồng Chu Cẩn Sơ trả lại.
“Hai năm trước vì sao cậu lại biến mất khỏi giới giải trí?”
“… Hả?”
Một loạt câu hỏi của Cung Bình khiến Tiếu Lăng Tiêu nhận ra mục đích bữa ăn hôm nay.
—— bọn họ sợ hắn có ý đồ riêng, muốn xác định để phòng ngừa hậu hoạn.
Trái tim Tiếu Lăng Tiêu trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, tựa như cơn gió rét buốt mùa đông mạnh mẽ chọc thủng tầng cửa sổ bằng giấy, tàn nhẫn thổi qua, khiến người ta trong chớp mắt run rẩy.
“… Chu Cẩn Sơ,” Tiếu Lăng Tiêu không trả lời câu hỏi của Cung Bình, chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Cẩn Sơ: “Tôi chỉ là thích anh thôi.”
“…”
“Anh tin không?”
“…” Chu Cẩn Sơ im lặng nhìn vào hai mắt Tiếu Lăng Tiêu, Tiếu Lăng Tiêu cũng thẳng thắn ngồi yên cho đối phương xem, hai người trao đổi tầm mắt tới mười lăm giây.
Một lát sau, Chu Cẩn Sơ nói: “Tôi tin.”
“…”
“Vừa rồi thật thất lễ, tôi xin lỗi cậu.”
“Cẩn Sơ!” Cung Bình quát một tiếng.
“Đủ rồi,” Chu Cẩn Sơ lặp lại một lần: “Tôi tin.”