Khuyên Anh Nên Sớm Thích Em

Chương 73

Cuối cùng Ninh Uyển và Thái Trân cũng vượt qua phỏng vấn suôn sẻ. Từ sau khi công ty Chính Nguyên công bố quy chế thi viết và phỏng vấn, đồng thời công bố bài thi viết và bảng chấm điểm của tất cả đối tác cấp cao, không có ai dị nghị về kết quả, Ninh Uyển cứ thế chính thức trở thành một thành viên của đội Phó Tranh một cách thuận lợi.

Mặc dù lúc riêng tư ở bên nhau Phó Tranh khá dính người, nhưng ngay khi chuyển đến nơi làm việc, Ninh Uyển chỉ có thể dùng từ “ra vẻ đạo mạo” miêu tả người đàn ông này. Rõ ràng vẫn là cùng một người tối hôm qua còn đè cô hôn tới nỗi hô hấp khó khăn, thế nhưng vừa đến công ty luật, Phó Tranh liền khoác Âu phục thẳng thớm, hoàn toàn thuộc phong cách hệ lạnh lùng cấm dục, nói chuyện hận không thể càng ngắn càng tốt, lời ít ý nhiều sát phạt quả quyết, xử lý vụ án mạnh mẽ nghiêm túc, đàm phán vừa mạnh mẽ vừa cấp tiến, thủ đoạn lão luyện thuần thục.

Bản thân Ninh Uyển rất khao khát các vụ án thương mại, vừa vào đội, đầu tiên Phó Tranh chọn các vụ án khác nhau cho ba luật sư mới tuyển dẫn dắt họ rèn luyện tay nghề, coi như hòa nhập đội sớm. Ninh Uyển cảm thấy mỗi ngày đều không đủ thời gian, bởi vì mỗi phút dường như cô đều có thể học được thứ gì đó trên người Phó Tranh. Vì để tránh hiềm nghi, vì để Ninh Uyển có thể hòa nhập tốt hơn ở công ty Chính Nguyên sau này, trong công việc, Phó Tranh không những không “ưu ái” cô, ngược lại càng thêm chút nghiêm khắc. Ninh Uyển cũng thích cách này, thậm chí cảm thấy dáng vẻ Phó Tranh nghiêm túc chỉ ra sơ hở trong tư duy xử lý án của cô cực kỳ đẹp trai, có sếp làm bạn trai còn khá hạnh phúc.

Hai người không cần lo lắng tăng ca sẽ không có thời gian hẹn hò, bởi vì với Ninh Uyển mà nói, cùng Phó Tranh tăng ca chính là một hình thức “hẹn hò” khác, hơn nữa chất lượng còn cao, vĩnh viễn không nhàm chán. Mặc dù đôi khi hai người có những bất đồng nảy sinh tranh luận về vụ án, nhưng với Ninh Uyển, kiểu va chạm tư duy cũng không thua kém gì so với ôm hôn. S-mart is the new sexy, Ninh Uyển chỉ cảm thấy lúc tư duy hai người va chạm giống như hai linh hồn đang tương tác, luôn có phản ứng hóa học càng bí ẩn không chỉ khiến cô học hỏi trưởng thành, dưới sự chỉ dẫn “đề hồ quán đỉnh”* của anh, cô càng cảm thấy người đàn ông Phó Tranh này lúc làm việc thật sự đầy mị lực, gợi cảm chết mất!

*Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.

Nói thẳng ra, cô cảm thấy cho dù là cô hay Phó Tranh, phán đoán trước đây đều không chính xác. Cho dù Phó Tranh không “cải trang vi hành”, cho dù anh dùng thân phận đối tác cấp cao quen biết Ninh Uyển, mặc dù Ninh Uyển có lòng tà nhưng không dám làm, nhưng có lẽ vẫn thèm muốn người đàn ông như anh, sẽ không có ai không yêu Phó Tranh trong trạng thái làm việc: Trưởng thành, mạnh mẽ, hoàn hảo, sắc sảo.

Giống như thợ săn hàng đầu, luôn quyến rũ khiêu khích, khiến người ta muốn sở hữu.

Ninh Uyển suy nghĩ một cách thẳng thắn, nếu Phó Tranh cứ vẫn trong thân phận này, cô sợ rằng tiếp xúc lâu dài với anh, cô vẫn sẽ to gan lớn mật muốn tóm người ta vào tay mình.

Thế nhưng bây giờ cô còn làm sớm hơn chút, tóm gọn người ta còn tóm lên cả giường luôn. Tóm lại kết quả không có gì khác nhau.

Bởi vì sự khắc khổ nỗ lực của Ninh Uyển, cũng bởi vì sự sẵn lòng dạy bảo không giữ lại chút gì của Phó Tranh, Ninh Uyển tiến bộ vô cùng rõ ràng. Khi trước Ninh Uyển có chút rụt rè khi đàm phán thương mại, cần Phó Tranh làm chủ đàm phán, nhưng bây giờ Phó Tranh bắt đầu dần buông tay, mặc dù anh vẫn có mặt, nhưng thường sẽ nhường cơ hội đàm phán cho Ninh Uyển, mà bởi vì Ninh Uyển có Phó Tranh đi cùng cô, luôn cảm thấy có người chống lưng, vì thế càng có thế dũng cảm hơn.

Có lẽ thật sự là danh sư xuất cao đồ, phong cách đàm phán của Phó Tranh mạnh mẽ, Ninh Uyển có gì học nấy, lúc đàm phán chuyện gì nên làm đều không nhường ai, vì quyền lợi của khách hàng soi mói từng chữ đến mức một chút cũng không bỏ qua, bỗng chốc, giới luật thương mại thành phố Dung xôn xao tin đồn “sống mái song sát”.

Đương nhiên đối với danh hiệu này, Phó Tranh rất cự tuyệt, mới đầu anh vừa nghe đã cau mày kháng nghị: “Khó nghe chết đi được, gì mà song sát, nghe giống như chúng ta rất quái gở, rõ ràng là một cặp tình nhân yêu thương lẫn nhau, nên gọi là cộng sự luật chính mới đúng.”

Lúc này trong văn phòng không có ai, Phó Tranh cũng không còn gò bó nữa, anh càng tưởng tượng suy nghĩ càng đa dạng: “Như này đi, đợi sau khi chúng ta kết hôn, chính là tiệm của vợ chồng, đến lúc đó có thể đá bay bất cứ đối tác cấp cao nào không thuận mắt đi, bớt để họ làm bóng đèn lớn chướng mắt, Cao Viễn? Cao Viễn có thể giữ lại, dẫu sao đối với luật pháp Trung Quốc, cần ít nhất ba luật sư hành nghề hơn ba năm mới có thể mở một công ty luật, vậy giữ cậu ta lại đi....”

Ninh Uyển rất muốn nhắc anh, có thể anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu cô và Phó Tranh thực sự ra ngoài mở công ty luật, Cao Viễn chưa chắc đã đồng ý cùng một giuộc với họ.

Mặc dù Phó Tranh đã làm rõ mối quan hệ giữa anh và Cao Viễn, nhưng mỗi lần Ninh Uyển gặp Cao Viễn, vẫn không tránh khỏi gượng gạo. Ấn tượng tiêu cực với “quỷ háo sắc” Cao Viễn quá sâu đậm, đến mức ánh mắt nhìn anh ấy giờ đây đều có chút không dịch chuyển được, một khi không thể kiềm chế, rất dễ mang chút nghiên cứu cùng cảnh giác....

Mà có lẽ Cao Viễn cũng biết điểm này, vì thế mỗi lần đối mặt Ninh Uyển, càng đặc biệt chú ý tác phong của mình để thể hiện rõ phẩm hạnh trong sạch và tính cách chính trực của anh. Bởi vì dùng lực quá mạnh mẽ, đến mức lúc hai người giao tiếp đều rất tận lực.

Cuối cùng, bất luận là Ninh Uyển hay Cao Viễn đều cảm thấy mệt mỏi không muốn diễn nữa. Vì thế nếu không cần thiết, hai người có thể gửi mail đều cố gắng gửi mail, có thể gửi tin nhắn thì gửi tin nhắn, có thể gọi điện thoại thì gọi điện thoại, cố gắng hết sức không chạm mặt nhau...

May mắn là cả hai đều hiểu ý nhau, khoảng thời gian này cũng rất hòa hợp.

Kể từ sau khi gia nhập đội của Phó Tranh, tham vọng trong sự nghiệp của Ninh Uyển càng lớn. Công việc là thứ sẽ không lừa người nhất, đúng là trả giá sẽ gặt thu hoạch, sự nỗ lực của Ninh Uyển thực sự không uổng phí, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cô đã thay đổi từ cần Phó Tranh bảo đảm đến chỉ cần Phó Tranh có mặt. Cho dù chỉ có một mình cũng có thể tự mình tiến hành đàm phán thương mại, sau khi thấy biểu hiện vài lần của Ninh Uyển, trải qua việc xem xét của Phó Tranh cho rằng vụ án có độ khó có thể kiểm soát, đã bắt đầu giao cho Ninh Uyển xử lý một mình trong giai đoạn đầu. Bởi vì có rất nhiều việc chỉ có tự tay thực hành, bản thân suy nghĩ làm thế nào mới có thể càng trưởng thành nhanh chóng. Ninh Uyển quả thật không phụ lòng tốt của Phó Tranh, gần như mỗi vụ án giao vào tay cô, cho dù lớn nhỏ, Ninh Uyển đều làm vô cùng tốt, hai năm tôi luyện ở xã khu không uổng phí, cô càng có thể chịu đựng thất bại, tư duy càng linh hoạt biến hóa hơn những luật sư trẻ bình thường khác.

Chỉ là thành công không phải không trả giá, bởi vì hầu như thời gian rảnh rỗi của cô đều dùng để học tập và tiến bộ, chưa kể rất nhiều cuộc hẹn với Phó Tranh đều bị đổi thành cùng nhau tăng ca ở văn phòng, ngay cả sau khi Thiệu Lệ Lệ được tăng lương thăng chức hẹn ăn mừng vài lần Ninh Uyển cũng đều từ chối, chứ đừng kể đến lời mời tham gia hoạt động xã khu lằng nhằng khác, một số Ninh Uyển thậm chí còn từ chối dứt khoát đến mỗi cô quên mất rốt cuộc ai đã mời cô...

***

Chỉ là Ninh Uyển không quan tâm không có nghĩa là người khác không quan tâm.

“Cô nói Ninh Uyển từ chối rồi?”

“Đúng thế, Thi Vũ, tôi chưa nhắc đến cô, tôi chỉ nói một cuộc tụ họp vài người chúng ta, Ninh Uyển từ chối mà không suy nghĩ, nói đang bận...”

Kể từ lần tiệc sinh nhật trước mất hết thể diện vì Ninh Uyển, Thi Vũ coi như đã im lặng một thời gian, nhưng tính cách bẩm sinh, không lâu sau Thi Vũ đã vứt bỏ nỗi đau thất tình, lại tìm một người bạn trai khác khá giàu có. Trong công việc bởi vì có các mối quan hệ bảo vệ, gạt bỏ người khác một cách rất thuận lợi và giành được đề bạt, do đó ngay lập tức lấy lại sự tự tin của mình. Sự ghen tị với Ninh Uyển trong lòng cô ta xen lẫn sự trả thù mạnh mẽ từ lần mất mặt trước khiến cô ta nghĩ mọi lúc mọi nơi muốn tạo thêm buổi tiệc giành phần thắng trở lại.

Cô ta mời Ninh Uyển đương nhiên cô sẽ không đến, kết quả Thi Vũ không ngờ mời thông qua danh nghĩa của những người khác, vậy mà Ninh Uyển đã từ chối mà không suy nghĩ.

Theo logic của Thi Vũ, nếu Ninh Uyển bây giờ thật sự sống tốt, cô chắc chắn sẽ sẵn lòng tham gia những buổi tụ họp như vậy. Suy cho cùng Thi Vũ tin “Phú quý bất quy cố hương như cẩm y dạ hành”*. Sự hẹp hòi của cô ta khiến cô ta luôn cảm thấy rằng những gì mình thấy mình nghĩ chính là thế giới. Cô ta nghĩ vậy, đa số sẽ đều nghĩ như vậy, Ninh Uyển đương nhiên cũng nghĩ như vậy.

*Ngụ ý chế giễu những hạng giàu sang mà dốt nát (trọc phú), không biết dùng người, không biết dùng của, khoe khoang, lố bịch, đáng ghét.

“Tôi đoán không sai chứ, cô ta chắc chắn bị cái người bạn trai dẫn theo hôm sinh nhật trước đá rồi! Loại đàn ông đó, lái Pagani, sao có thể nghiêm túc với cô ta chứ.”

Vô duyên vô cớ tâm trạng của Thi Vũ vô cùng tốt, không che giấu sự ném đá xuống giếng của mình: “Loại đàn ông có tướng mạo và kinh tế đương nhiên chỉ chơi đùa với cô ta mà thôi, xét cho cùng học lực, gia cảnh, công việc của Ninh Uyển đều không tốt, ngoài khuôn mặt miễn cưỡng có thể nhìn được, còn có ưu điểm gì chứ? Bây giờ đàn ông có tiền rất thực tế, loại người như Ninh Uyển, ngủ cùng thì có thể, nhưng yêu đương để kết hôn, không thể nào! Cuối cùng người ta vẫn sẽ tìm người môn đăng hộ đối! Lúc đầu trong tiệc sinh nhật của tôi, có lẽ người đàn ông này còn chưa nắm chắc cho nên mới ra mặt cho Ninh Uyển, miệng lưỡi ngọt ngào một chút, lại lái xe sang, khiến Ninh Uyển có chút thể diện, cô tin không? Tối đó khi về Ninh Uyển chắc chắn ngủ cùng anh ta.”

Thi Vũ càng nói càng đắc ý: “Nhưng mà, tôi rất hiểu đàn ông, lúc không giành được nhất mới là tốt nhất, trước khi chưa vào tay thế nào cũng sẵn sàng dỗ cô, sao trên trời hận không thể hái cho cô, nhưng sau khi đã vào tay thì không còn mới lạ nữa, đặc biệt loại như Ninh Uyển, dùng một ngày rồi vứt bỏ, người ta có thể không chán ngấy sao?”

“Chắc chắn vào tay chưa lâu đã đá rồi, người ta là người có tiền, e là loại một nghèo hai trắng như Ninh Uyển, sợ là hết thời gian hẹn hò, loại phụ nữ này cho rằng mình thật sự có thể kết hôn tiến dần từng bước, ngộ nhỡ dùng chút thủ đoạn có thai “dùng đứa con ép vua thoái vị” sẽ phiền phức lắm, cho nên nhanh chóng chia tay, tránh cho cô ta những ảo tưởng viển vông.”

Đang nghe điện thoại của Thi Vũ lúc này là một trong những người thuộc “nhóm bạn thân” của Thi Vũ, bởi vì tìm việc nhờ mượn ánh sáng của Thi Vũ, vì thế đều tâng bốc vô điều kiện như nâng chân thối với tất cả luận điệu của cô ta: “Chứ còn gì nữa! Chắc chắn bị đá rồi! Nếu không đã sớm khoe khoang ra ngoài tham gia tụ họp rồi!”

....

Thi Vũ lại tám một vài chuyện khác với người chị em “thân thiết” của mình mới cúp máy như vẫn còn chuyện để nói.

Cô ta và Ninh Uyển cuối cùng không giống nhau, là người không cùng tầng lớp, cuộc đời không giống nhau, đây là điều mới sinh ra đã được quyết định xong, Ninh Uyển xinh đẹp thì sao chứ? Lần trước làm nhục cô ta trước mặt mọi người thì sao chứ? Trí nhớ xã giao của con người quá ngắn, dù mình có thế nào đi nữa, chỉ có những người đứng sừng sững tầng lớp trung thượng lưu xã hội mới có quyền phát ngôn, niềm kiêu hãnh “hoa quỳnh sớm nở tối tàn” như Ninh Uyển có tác dụng gì chứ? Có thể coi là cơm ăn không?

Giờ cô ta và Ninh Uyển vẫn còn trẻ, có thể không có nhiều khác biệt về ngoại hình và khí chất, nhưng sau mười, hai mươi năm nữa, cô ta vẫn là một phụ nữ giàu có dưỡng nhan rất tốt, Ninh Uyển của lúc đó có lẽ cao lớn thô kệch giống một phụ nữ trung niên đầu bù tóc rối, dù sao công việc tệ, gia cảnh tệ, đến lúc đó cũng không bất ngờ mà gả cho người nghèo, sinh đứa con, hoàn toàn sống một cuộc sống vô vị tầm thường, đâu có giống cô ta, tiền đồ rộng mở, không thiếu tiền không thiếu thời gian, sống tùy ý phóng khoáng...

Thi Vũ đã nhận được sự an ủi tâm lý cực lớn từ sự suy đoán như vậy, người bạn trai giới tài chính trung lưu mới kết giao của cô ta lại rất nề nếp, hoa hồng hôm nay lại được gửi đến, còn kèm theo một tấm thiệp thăm hỏi mới, cũng đã dò hỏi cô ta trên wechat, nói sắp đi công tác ở New York, có túi xách, giày hoặc mỹ phẩm thuộc nhãn hiệu nào cứ tùy ý liệt kê danh sách.

Thi Vũ đặt điện thoại xuống, rõ ràng kế tiếp còn có một cuộc họp, nhưng nét ngọt ngào trên mặt lại có chút không tự chủ được.

Nói đến năm nay, công ty Thi Vũ có không ít động thái lớn, trong đó quan trọng nhất việc tổ chức lại sát nhập trước mắt. Là một công ty niêm yết, sát nhập và tổ chức lại kiểu này chắc chắn sẽ tìm một đội luật sư giỏi nhất trên thị trường, bộ phận pháp lý nơi Thi Vũ làm việc là tiên phong trong việc phối hợp công việc. Lúc trước sếp bộ phận còn rất khổ não rốt cuộc chọn công ty luật sư nào, vì công ty sắp thu mua là một doanh nghiệp Mỹ, vì thế tốt nhất là đội ngũ luật sư phải hiểu rõ luật thương mại trong nước, cũng như am hiểu hơn nữa có kinh nghiệm thực tế phong phú đối với luật thương mại Mỹ. Mà vốn dĩ vẫn đau đầu vì không thể tìm thấy luật sư kiêm cả hai ưu thế này trong thành phố Dung, mà sếp đang chuẩn bị chọn một trong hai ưu thế thì mấy ngày trước bỗng nhiên thông báo với Thi Vũ và những người khác một cách đắc ý đã tìm được rồi.

“Coi như trời giúp tôi, sau khi thảo luận với rất nhiều đội ngũ từ các công ty luật khác nhau, cuối cùng tôi cũng may mắn khai quật được một đội ngũ luật sư vừa có kinh nghiệm Trung Quốc và nước ngoài.”

Mấy hôm nay Thi Vũ bận “lang tình thiếp ý” với người bạn trai mới, vì thế không quá để tâm lắm lời của sếp bộ phận, cho đến khi tiến hành bàn bạc với công ty luật lần đầu tiên vào chiều nay về việc sáp nhập và tổ chức lại, cô ta mới nhận ra công ty luật này chính là công ty Chính Nguyên mà Ninh Uyển đang làm.

Cũng may đó, Thi Vũ nghĩ ngợi có chút đắc ý, vừa hay tiện tay nghe ngóng tình hình gần đây của Ninh Uyển, chắc chắn cô vẫn còn là việc mệt sống dở chết dở ở xã khu, so với cô ta, lại dễ như trở bàn tay có thể tiếp xúc với đội tốt nhất và luật sư giỏi nhất công ty họ. Sếp của cô ta nói rồi, đội ngũ luật sư này của công ty Chính Nguyên vô cùng vô cùng đắt đỏ, đối tác cấp cao dẫn dắt đội này còn khá trẻ, mới 30 tuổi, lý lịch và các vụ án từng làm đều là những hạng mục to lớn, có thể nói là tài năng trẻ trăm phần trăm.

Chỉ là Thi Vũ không ngờ rằng cô ta ngồi đợi lên đợi xuống trong phòng họp của công ty, cuối cùng lại đợi chính là Ninh Uyển...

Nói một cách chính xác, đó phải là Ninh Uyển và người đàn ông đó, người đàn ông Ninh Uyển đã dẫn đến sinh nhật cô lần trước, Phó Tranh.

Cách gặp gỡ này bất ngờ đến nỗi Thi Vũ suýt thốt lên “Sao cô lại ở đây”, thế nhưng không đợi đến khi cô ta mở lời, cái vị sếp bình thường nghiêm khắc nói năng thận trọng của mình lại đứng dậy niềm nở.

“Luật sư Phó, luật sư Ninh, hai vị đến rồi, mời ngồi bên này, ngồi bên này...”

“Lần này thật sự cảm ơn hai vị đã đồng ý tiếp nhận vụ án của chúng tôi, bởi vì vẫn luôn không tìm được luật sư phù hợp, giữa chừng cũng đã đổi mấy đội luật sư, do đó cả quá trình sáp nhập cũng có chút trì hoãn, sau này còn cần làm phiền hai vị tăng ca thêm.”

....

Công ty của Thi Vũ với tư cách bên A, quanh năm luôn mạnh mẽ kiêu ngạo, cái vị sếp bộ phận của cô ta cũng thế, dù sao bên A móc tiền để mời luật sư bên ngoài tương đương với bên mua, có tiền chính là bố, do đó bộ phận pháp lý của họ luôn đứng ở vị trí ưu thế, bình thường sếp của cô ta đôi lúc thậm chí còn la hét với một số luật sư mời bên ngoài về. Thế nhưng không ngờ đến công ty Chính Nguyên, sếp của cô ta ngược lại tỏ ra thận trọng ăn nói khép nép, chưa nói đến thái độ cung kính, tư thế hạ thấp giống như mình là bên B vậy...

Cuộc họp này là cuộc họp khởi động sơ bộ, chủ yếu là công ty của cô ta bàn giao tài liệu liên quan vụ sát nhập cho luật sư bên ngoài và trao đổi một số chi tiết về công ty. Sau khi bộ phận pháp lý thông qua hợp đồng, một vài sếp bộ phận khác lần lượt trao đổi với luật sư.

Thi Vũ thậm chí có chút hốt hoảng, dáng vẻ người đàn ông đối diện lạnh lùng nghiêm nghị, lời ít ý nhiều, nhưng mỗi câu đều nói đến trọng điểm, đưa ra phân tích chuyên nghiệp tỉ mỉ. Rõ ràng đã từng gặp, thế nhưng dường như anh không nhìn thấy Thi Vũ, như thể Thi Vũ chỉ là không khí, mà Ninh Uyển ngồi bên cạnh anh, giống như đã thành một người khác.

Lúc trước Thi Vũ rất có cảm giác ưu tú đối với Ninh Uyển, thế nhưng khoảnh khắc này, chỉ nhìn vào khí thế đã hoàn toàn bị dìm xuống.

Ninh Uyển không hề mặc bộ đồ đắt tiền, thế nhưng cô trông có vẻ chuyên nghiệp hơn Thi Vũ nhiều. Mặc dù cả quá trình không nói nhiều, Ninh Uyển chỉ phụ trách công việc ghi chép, nhưng trong khoảng thời gian anh ngừng không nói, một khi phát hiện bất cứ vấn đề chi tiết nào, cô đều lập tức bổ sung, dò hỏi hoặc giải thích, có thể thấy tư duy hoàn toàn bám sát tình hình trao đổi của cuộc họp. Sếp của cô ta đặt vài câu hỏi, Ninh Uyển cũng trả lời trôi chảy, có thể thấy không những đã thật sự chuẩn bị tốt, có nhiều vấn đề phát sinh tại chỗ, quả thực đã tích lũy kỹ năng chuyên môn, sau một cuộc họp, gương mặt sếp của cô ta rõ ràng cực kỳ hài lòng với Ninh Uyển và Phó Tranh.

Ngược lại, với tiến độ cuộc họp và nội dung chuyên môn ngày càng sâu, Thi Vũ lại càng lúc càng không bắt kịp nhịp. Lúc đầu còn miễn cưỡng đoán mò có thể hiểu, ngoài những từ chuyên môn ngẫu nhiên nghe hiểu, nhưng cả câu liên kết lại có nghĩa gì, Thi Vũ lúng túng không biết. Nhưng ngược lại, mắt Ninh Uyển ngày càng sáng, suy nghĩ càng thông suốt.

Một cuộc họp trao đổi, Thi Vũ gần như sắp ngạt thở. Cả quá trình Ninh Uyển và Phó Tranh hoàn toàn coi cô ta là không khí, nhưng Thi Vũ lại để bụng đến chết, dựa vào đâu? Dựa vào đâu Ninh Uyển lại có thể lạc vào đội ngũ cốt lõi của công ty Chính Nguyên từ xã khu chứ? Dựa vào đâu cô còn có thể tiếp cận lĩnh vực cao cấp như vậy?

Mặc dù Ninh Uyển và Phó Tranh thể hiện rất chuyên nghiệp trong suốt cuộc họp, hoàn toàn là dáng vẻ công việc. Nhưng Thi Vũ không ngốc, nhiều chi tiết nhỏ vẫn có thể tiết lộ sự hiểu ngầm giữa hai người, trong ánh mắt vô tình giao nhau đều tràn đầy sự tán thưởng và yêu thương dành cho đối phương, ánh mắt Ninh Uyển nhìn Phó Tranh với sự sùng bái và chăm chú, ánh mắt Phó Tranh nhìn Ninh Uyển mang sự cưng chiều và khẳng định.

Vậy mà bọn họ không hề chia tay, thậm chí người đàn ông này thật sự rất chuyên nghiệp, năng lực nghiệp vụ lại mạnh mẽ như vậy, nhận được nguồn án tốt như vậy là chia cho Ninh Uyển.

Sau một cuộc họp, sếp bộ phận pháp lý của Thi Vũ hài lòng đắc ý, nhưng Thi Vũ lại hồn vía lên mây.

Điều con người không thể chấp nhận được nhất chính là người bạn ghét không chỉ sống tốt hơn bạn, thậm chí còn chạy đến trước mặt bạn khoe khoang, theo Thi Vũ, Ninh Uyển làm như vậy là cố ý, là để ra oai phủ đầu cô ta.

Khi cuộc họp đến giờ giải lao, tất cả những người tham gia lần lượt rời phòng họp uống tách cà phê hay ăn chút tráng miệng nâng cao tinh thần, Ninh Uyển lặng im rời khỏi phòng họp cùng đội của mình.

Ninh Uyển và Phó Tranh nghiễm nhiên trở thành chủ đề nóng, nhiều chủ quản cấp cao của công ty đã chủ động trao đổi danh thiếp với họ, hai người họ được nâng ở trung tâm như mặt trăng giữa vì sao, khó khăn lắm mới qua khoảng thời gian ngắn này, có lẽ Phó Tranh phải nhận điện thoại do đó tạm thời rời nơi họp, các chủ quản xung quanh anh mới giải tán, Ninh Uyển mới ở một mình.

“Wow, cô gái đó lợi hại quá! Trông còn trẻ tuổi mà chuyên nghiệp như vậy, còn đi theo ông chủ đẹp trai như vậy, quá hạnh phúc đi!”

“Đúng thế, đúng thế, hơn nữa không biết có phải ảo giác của tôi không, luôn cảm thấy rất nhiều chi tiết nhỏ trong tương tác giữa cô ấy và ông chủ có chút ngọt ngào? Là một đôi sao?”

“Nếu là một đôi thì khá hợp đó, trai tài gái sắc, khuôn mặt xứng đôi, quả nhiên soái ca xuất sắc sẽ chỉ tìm mỹ nhân xuất sắc...”

Lần này tất cả các thành viên bộ phận pháp lý đều tham dự cuộc họp, một số đồng nghiệp nữ xung quanh Thi Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ninh Uyển mà cảm khái líu ríu, nội dung không khác gì hơn là sự ngưỡng mộ, khao khát mãnh liệt và khen ngợi.

Thi Vũ càng nghe càng thấy khó chịu như có trăm con kiến đang gặm nhấm khắp người, mà cuối cùng, bởi vì Ninh Uyển đi đến máy pha cà phê cách nhóm Thi Vũ không xa để lấy cà phê, một số đồng nghiệp nữ của Thi Vũ làm động tác “suỵt”, không tiếp tục thảo luận khen ngợi Ninh Uyển nữa.

Nhưng Ninh Uyển càng đến gần Thi Vũ, trong lòng cô ta càng mất cân bằng.

Rõ ràng với khoảng cách hiện tại giữa cô ta và Ninh Uyển, Thi Vũ chỉ cần nói to một chút gì đó là Ninh Uyển đều có thể nghe thấy, nhưng Thi Vũ không hề kiêng dè chút nào, cô ta cố ý cao giọng, giả vờ không thấy Ninh Uyển, ánh mắt nhìn mấy đồng nghiệp của mình.

“Ây da, luật sư Ninh đó thực ra là bạn học cũ của tôi, lúc trước làm luật sư ở xã khu, viện luật tốt nghiệp cũng rất bình thường, nhưng lại có cách, người ta xinh đẹp như vậy, tìm một người bạn trai tốt, như vậy không phải bỗng chốc bay lên sao?”

Cô ta nói xong, ánh mắt của Ninh Uyển quả nhiên liếc qua đây.

Thi Vũ không chút quan tâm đến những cái nháy mắt điên cuồng của một số đồng nghiệp nữ với mình, cuối cùng cũng hả dạ, đồng nghiệp của cô ta sợ rằng những gì cô ta nói sẽ bị Ninh Uyển nhìn thấy, nhưng trong lòng Thi Vũ biết rõ, những lời này của cô ta là để Ninh Uyển nghe thấy.

“Cho nên chân lý đúng là chân lý, phụ nữ làm giỏi, học giỏi không bằng gả cho người tốt, không bằng tìm một người bạn trai tốt, thực tế chăm chỉ học hành, chăm chỉ làm việc đôi khi không thể đấu lại những phụ nữ trang điểm xinh đẹp quyến rũ đàn ông, đôi khi đàn ông khá nông cạn, chỉ nhìn vẻ ngoài thôi.”

Mấy người đồng nghiệp của cô ta hơi xấu hổ, sợ bị ảnh hưởng, vì thế nhanh chóng tìm cớ bỏ đi, cuối cùng chỗ này chỉ còn lại Thi Vũ và Ninh Uyển, Thi Vũ đang đợi Ninh Uyển thẹn quá hóa giận xông đến cãi nhau với cô ta. Theo sự hiểu biết của cô ta, Ninh Uyển hiện giờ có chỗ dựa là Phó Tranh, chắc chắn cực kỳ ngạo mạn. Thế nhưng khi cô ta trang bị đầy đủ vũ khí đợi Ninh Uyển mắc câu cào nát mặt với cô ta, khiến cho hiện trường trở nên khó coi, Ninh Uyển lại chỉ liếc nhẹ cô ta một cái, sau đó không nói câu gì, một chút biểu hiện cũng không có, dáng vẻ giống như cái gì cũng không nghe thấy, quay người rời đi, vốn không ném cho Thi Vũ ánh mắt kỳ lạ nào.

Thi Vũ đột nhiên cảm thấy nắm đấm của mình cứ thế đánh trúng cây bông, cô ta dốc sức tung chiêu, thế nhưng đối thủ không hề ứng chiến.

Cô ta nhìn một vài đồng nghiệp vừa đi xa, nói với vẻ phô trương thanh thế: “Thấy chưa? Người ta nghe rồi cũng không có gì để nói, bởi vì tôi nói chính là sự thật, cô ấy chính là người phụ nữ dựa vào đàn ông để thăng tiến, dám làm còn không dám nhận sao? Các cô sợ gì chứ, người có trình độ không phải cô ấy, chẳng phải là người Phó Tranh đấy à? Lúc trước cô ấy cũng chỉ là kẻ lơ mơ hòa giải chuyện lông gà vỏ tỏi ở xã khu, không có trình độ, còn không để người khác nói sao?”

Thi Vũ là người có quan hệ là bí mật trên dưới công ty đều biết, những đồng nghiệp nữ còn lại của bộ phận pháp lý cũng không dám nói gì, chỉ xấu hổ phụ họa vài câu lập tức chuyển chủ đề.

Mặc dù họ không giẫm đạp Ninh Uyển cùng cô ta, nhưng bởi vì sự im lặng của Ninh Uyển, một mặt Thi Vũ cảm thấy không vui, mặt khác lại cảm thấy có chút đắc ý, điều cô ta nói còn không đúng sao? Ninh Uyển không phải vì dựa dẫm Phó Tranh kia sao? Cho nên không dám đối đầu với cô ta! Hai người này lại chưa kết hôn, quỷ mới biết lúc nào đó đầu óc Phó Tranh tỉnh táo sẽ đá cô đi.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thi Vũ dễ chịu hơn, cô ta ngâm nga hát cũng rót một tách cà phê, sau đó lả lướt qua về phòng họp.

***

Nhận khách hàng nhận đến công ty của Thi Vũ quả thực là chuyện Ninh Uyển không ngờ đến. Nếu theo như ý muốn của cô, Ninh Uyển hoàn toàn không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với Thi Vũ, tuy nhiên nếu đã trở thành luật sư đại diện vụ án sát nhập của công ty đối phương, vậy chức trách cần thực hiện của một luật sư đều sẽ làm hết sức mình.

Thế nhưng cô muốn làm việc chuyên nghiệp, Thi Vũ lại rõ ràng không nghĩ như vậy. Trong giờ nghỉ của cuộc họp đầu tiên, cô ta đã ra oai phủ đầu đủ điều với Ninh Uyển, nhưng sự kiềm chế không biểu hiện của Ninh Uyển không khiến cô ta thấy tốt biết lui, lần thứ hai, lần thứ ba, mỗi lần Ninh Uyển cần tài liệu thẩm định liên quan của công ty từ Thi Vũ, Thi Vũ luôn có thể vô cớ sinh sự, không phải thoái thác bằng mọi cách thì là nói điều gì đó khiến Ninh Uyển không thoải mái.

Cuối cùng đến Phó Tranh cũng phát hiện bất thường, anh chau mày quan tâm: “Vốn dĩ luật sư chúng ta làm điều tra thẩm định vụ án sát nhập đều dựa trên tất cả tình hình vận hành và số liệu tài vụ toàn diện nhất thực tế nhất mà công ty khách hàng cung cấp, họ không hợp tác như vậy sẽ làm giảm hiệu quả công việc của chúng ta rất nhiều. Anh trực tiếp tìm giám đốc bộ phận pháp lý của họ nói chuyện, bảo họ đổi người kết nối.” Anh mím môi, “Anh không ngờ cái người bạn học này của em lại công tư bất phân như vậy, nếu không vào lúc sắp xếp người kết nối trực tiếp đề nghị đổi người.”

Nhưng Ninh Uyển lại từ chối đề nghị của Phó Tranh: “Không cần đâu, cứ như vậy đi.” Cô cười với Phó Tranh, “Em có cách, hơn nữa chuyện của mình tự mình giải quyết, bởi vì cô ta có ý kiến riêng với em, luôn đối phó trong mọi công việc, nếu như em tìm sếp cô ta áp chế cô ta, cô ta sẽ càng phản công điên cuồng, chuyện này cũng giống đánh nhau vậy, cần em đích thân đánh với cô ta, cô ta bị hạ rồi mới có thể yên tâm, nếu như em không tự ra tay, trực tiếp tìm cứu viện ngoài, cho dù cứu viện đánh cô ta đến mặt mũi bầm dập, cô ta cũng không phục.”

Phó Tranh sững sờ, nhưng rất nhanh cũng hiểu hàm ý trong lời của Ninh Uyển, cuối cùng gật đầu: “Vậy em cứ làm đi, dù sao sau lưng còn có anh.”

Ninh Uyển cười chân thành với anh, nói có chút hóm hỉnh: “Anh yên tâm đi, không cần dùng đến anh, em có thể đấu trí với bà cô xã khu, chẳng qua là một Thi Vũ mà thôi, lẽ nào cô ta còn có thể mạnh hơn vua nhảy quảng trường sao? Cho nên lần họp sau, em có thể đi một mình không?”

Phó Tranh ngẩn người, sau đó nhìn Ninh Uyển: “Chuẩn bị tốt chưa?”

“Ừm, chuẩn bị tốt rồi.” Ninh Uyển cười tự tin: “Buổi biểu diễn đầu tiên độc lập kết nối khách hàng trong vụ thương mại của em, em đã xắn sẵn tay áo rồi.”

Mặc dù Ninh Uyển đã một mình trao đổi với khách hàng trong nhiều dịp đàm phán trước đây, nhưng Phó Tranh vẫn đều có mặt, cho dù đôi khi không phát biểu, nhưng chỉ sự hiện diện của anh có một ý nghĩa khác với Ninh Uyển, nó khác hoàn toàn khác với việc Ninh Uyển đi họp một mình.

Quả nhiên Phó Tranh vẫn hơi lo lắng.

Ninh Uyển chỉ chớp chớp mắt với Phó Tranh: “Dù sao nếu như rối tung lên, sau lưng em cũng đã có người.”

Đương nhiên, lời Ninh Uyển nói như vậy, những điều cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị đâu ra đấy, cô có thể đề nghị một mình đi bàn bạc với khách hàng là đã nắm chắc, đã dự liệu hết những vấn đề và đáp án của vấn đề có thể gặp trong cuộc họp, để đề phòng vạn nhất, cô quyết định chỉnh lý một lần cuối cùng với Phó Tranh.

“Cho nên anh cảm thấy còn gì có thể bổ sung không?”

Sau khi Ninh Uyển nói xong sách lược và phương án của mình, lại nhìn Phó Tranh thấp thỏm, chờ đợi sự đánh giá của anh.

Phó Tranh nhìn cô với dáng vẻ nghiêm túc: “Em ghé qua đây chút, anh nói cho em đánh giá.”

Ninh Uyển không nghi ngờ gì, ghé gần một chút, có chút hồi hộp chờ đợi đánh giá của Phó Tranh, đây là báo cáo thẩm định điều tra lần đầu tiên cô thực hiện độc lập, dựa trên tài liệu công ty trước mắt có được, đã làm phân tích và phán đoán đối với rủi ro pháp luật trong quá trình sáp nhập. Mặc dù Ninh Uyển đã dành mấy đêm chuẩn bị tài liệu, nhưng đối mặt với người dày dặn kinh nghiệm như Phó Tranh, ít nhất vẫn có chút lo sợ, đặc biệt với thái độ mập mờ hiện tại của Phó Tranh, vừa không nói tốt, cũng không nói không tốt, trong lòng Ninh Uyển càng không chắc chắn...

Thế nhưng đợi đến khi Ninh Uyển thật sự ghé đầu qua, nghiêm túc chuẩn bị rửa tai lắng nghe, Phó Tranh đối diện lại duỗi tay nắm cằm cô, sau đó hơi nghiêng người, trao cho cô nụ hôn cách một cái bàn.

Ninh Uyển vô thức trừng lớn mắt nhìn Phó Tranh.

Phó Tranh vẫn mang dáng vẻ nghiêm túc khuôn mặt vô tội.

Lúc này Ninh Uyển sắp phồng lên như cá nóc, chất vấn Phó Tranh: “Là cái này? Đánh giá của em đâu? Không cho đánh giá mà đã quy tắc ngầm trước?”

Phó Tranh chỉ khẽ cười: “Đây chính là đánh giá của anh, làm tốt lắm, cho nên hôn em coi như phần thưởng.”

???

Người đàn ông này, hôn cô bỗng biến thành phần thưởng của cô? Rõ ràng là với anh mà?

Chỉ tiếc Ninh Uyển vẫn chưa kịp trêu chọc, tay Phó Tranh đã nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Bản báo cáo điều tra thẩm định này viết vô cùng tốt, anh không thể tìm ra lỗi nào, cừ lắm! Là một cô bé ngoan, cho nên muốn cho chút phần thưởng!”

Anh nói xong, lại cúi người hôn Ninh Uyển.

Bị hôn đến mức hô hấp không ổn định, Ninh Uyển có chút xấu hổ: “Chúng ta đang nói công việc, không thể cứ động như thế được!”

Phó Tranh lại nhìn xung quanh, có chút ấm ức: “Đây là ở nhà, anh hôn bạn gái của mình ở nhà bạn gái có gì không đúng? Anh còn chưa tính sổ chuyện em lừa anh đến nhà tăng ca, tưởng là tối nay đến nhà em là có chuyện tốt nữa, kết quả gọi anh đến xem báo cáo thẩm định điều tra, anh cảm thấy anh bị lợi dụng rồi.”

Ninh Uyển có chút đỏ mặt, cô hắng giọng: “Chuyện tốt cũng có, thì.. thì em bận xong công việc sẽ lâm-hạnh anh!”

“Ồ...” Phó Tranh nằm sấp trên sofa như vô cùng buồn chán, “Thế em nhanh bận xong việc đi.”

Ninh Uyển vốn vẫn muốn dự tính trong đầu tình huống có thể gặp phải trong cuộc họp ngày mai, nhưng bây giờ bị Phó Tranh nhìn mê hoặc như vậy, cô không bình tĩnh nổi.

Hết cách, cô chỉ có thể bỏ văn kiện trong tay xuống.

Đàn ông rác rưởi, hủy hoại sự nghiệp, đánh bại ý chí!

Được được được! Ninh Uyển an ủi chính mình, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, vậy thì... lâm-hạnh trước rồi nói!
Bình Luận (0)
Comment