Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 101

“Ta không nói quá, ta thật sự cảm thấy... Ngươi chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất đại lục Tinh Hồn trong ba mươi lăm triệu năm qua! Thật sự là rất đẹp...”

“Đúng, đúng rồi, hiện tại trên thế giới này, người mà nghiêm nghị chính trực như ngươi, tự có sự phân định trong lòng, hoàn toàn không nhận những lời khen ngợi của kẻ xu nịnh, thật sự là quá ít...”

“Ngươi nói rất đúng, chưởng pháp thối pháp với cả bộ pháp của ta, còn quá nhiều thiếu sót.... Mong ngươi hết lòng chỉ dạy, nếu ta luyện tập không tốt, ngươi cứ việc đánh, ta chịu đựng được.”

“Ta chắc chắn sẽ học hỏi ngươi thật tốt, có thể học hỏi ngươi, chắc chắn là phúc tám đời của ta...”

“Haiza, vẫn là chị gái ta may mắn, lại có thể ở cùng ngươi mỗi ngày... Ta thật sự là ghen tị muốn chết...”

Nhìn hình ảnh và nghe âm thanh trong màn hình giám sát, cái miệng nhỏ nhắn của Mộng Trầm Ngư há to đến mức không thể tưởng tượng được, suýt nữa thì rớt mắt xuống đất.

Trong màn hình, cái miệng kia toàn nói lời hay, miệng lưỡi trơn tru, lời nói ra ngọt như mật vậy, ngọt tới chết người, trong ngoài dịu dàng như nước, mỗi câu đều thể hiện vẻ mặt chân thành tha thiết, kết hợp nghe nhìn thì đây có vẻ là những lời nói chân thành phát ra từ tận đáy lòng... Của cái tên kia...

Đây... Đây vẫn là Tả Tiểu Đa vừa rồi sao, kẻ mà miệng thì như hố phân, vẻ mặt thì như ác quỷ, nói bậy ầm ầm, mắng mình nửa tiếng mà không ngừng không nghỉ không trùng sao?

Đây vẫn là Tả Tiểu Đa, kẻ xấu tính xấu nết vừa rồi, là kẻ bình thường năm lần bảy lượt liều mạng đánh nhau với mình sao?


Đây vẫn là...

“Sư tỷ... Em trai của ngươi, có chút thú vị...”

Mộng Trầm Ngư cảm thấy kỳ quái, nói: “Nịnh nọt như này, nịnh tới nịnh lui liên tục không ngừng, vừa thay đổi cách thức vừa thay đổi góc độ, quả nhiên là đã làm khó hắn, mà điều khó hơn nữa là, mỗi câu nói đều giống như là được thốt ra từ tận đáy lòng, ngươi xem dỗ sư phụ chúng ta... Chậc chậc, đây là lần đầu tiên ta thấy sư phụ cười rạng rỡ như vậy...”

Lời này nói không sai.

Trong màn hình, là vẻ mặt vui mừng chưa từng có của Mục Yên Yên, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo lúc mới đi vào đã biến mất từ lâu, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút dịu dàng, ngay cả khóe mắt lông mày, thoạt nhìn cũng nhẹ nhàng dịu dàng như vậy.

Và càng để tâm hơn, vào việc chỉ ra lỗi sai của Tạ Tiểu Đa.

Hơn nữa cách chỉ dạy lại còn nhẹ nhàng tự nhiên, thậm chí bản thân còn tự làm động tác mẫu, đánh ra một quyền, chỉ thấy Tả Tiểu Đa nịnh nọt không ngừng, nịnh hết câu này đến câu khác.

Một cô, một trò, vui vẻ hòa thuận, không khí hòa hợp. tới mức Mộng Trầm Ngư phải ghen tị ở trong lòng.

Sư phụ đối với ta... chưa bao giờ dịu dàng như vậy.

Sự hâm mộ và ghen tị được thể hiện rõ trên mặt của Tả Tiểu Đa: “Chị gái của ta thật là may mắn!”

“Nàng thật may mắn, khi có một sư phụ tốt như vậy."

“Chẳng trách nàng tiến bộ nhanh như vậy, hóa ra đều là công lao của sư phụ.”

“Ban đầu người khác còn khen nàng là thiên tài, ta buồn lắm, hẳn là ta cũng chẳng kém hơn nàng là mấy, tại sao con đường tu luyện của ta lại gập ghềnh như thế, hiện tại thì ta biết là tại sao rồi, đó là bởi vì ta không có một sư phụ tốt, đâu phải là nàng quá xuất chúng, rõ ràng là do sư phụ dạy tốt.”

“y da, ta bị mắc ở chỗ này cũng đã lâu, ngươi vừa nói là ta đã hiểu... Ta thật sự là ghen tị với nàng tới phát khóc rồi...”


“Thật là tuyệt vời! Thật là tuyệt vời! Hóa ra ta cũng có năng lực như vậy... hu hu hu.”

“Thật sự là... Thật sự là... Ta cũng không biết nên nói như thế nào..."

“Đúng rồi, đúng rồi, vừa rồi ta đánh quá cứng nhắc, ngươi nhìn lại nhé...”

“Chợt nhận ra, ngươi... Phải chăng ngươi chợt nhận ra ta... Ta không thông minh như vậy...”

Điều quá đáng nhất là, vừa nịnh Mục Yên Yên, vừa giả khóc để tìm cơ hội hãm hại người.

“Thật lợi h: Nghe xong là ta đã hiểu được, uhm, vừa rồi ta đánh với chị tiểu Mộng, có vẻ như nàng dùng chiêu này vẫn còn có vấn đề... Haizzz, ta hiểu rồi...”

“Đúng, ta hiểu rồi, học võ là phải chịu đựng gian khổ, là phải rèn luyện trong khó khăn, đây là còn đường mà mỗi cường giả đều phải đi qua, nhưng chị tiểu Mộng vẫn còn chút kiêu ngạo; có điều ta hoàn toàn có thể hiểu được, nếu như ta sinh ra trong gia đình có điều kiện, có lẽ ta cũng sẽ ăn chơi trác tác, để rồi lãng phí một minh sư giống như nàng vậy...”

“Ha ha ha... Đúng vậy, đúng vậy, nhà ta nghèo, ta và chị gái chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân, ta cũng đang cố gắng học hỏi chị gái của mình.”

“Đúng vậy đúng vậy, mỗi lần nàng về nhà, đều nói sư phụ của nàng tốt như thế nào tốt ra làm sao, ban đầu ta còn không tin, haizzz, là ta có lòng tiểu nhân, thật sự đáng chết, sao ta có thể nghỉ ngờ...”

“Thật sự, sự kiên nhẫn và ân cần của ngươi, cho ta cảm giác của một người mẹ... Thật sự là muốn được ở bên cạnh ngươi mọi lúc, ta bưng trà rót nước chăm sóc. ngươi, ta thật sự sợ ngươi phải chịu oan ức khi sống ở bên ngoài...”


“Ta biết làm mọi việc, tuy là chị gái ta làm tốt hơn ta, nhưng mà có một số việc con gái không tiện làm... Ta biết chơi đàn guitar, ta biết chơi đàn violon, ta biết chơi đàn nhị, ta còn biết giao thiệp với mọi người, ta còn rất ấm áp... Ha ha ha, thật sự, trên người ngươi còn có một loại sức hút, khiến người vừa gặp đã không muốn rời.”

Mộng Trầm Ngư ra sức gào thét ở trước màn hình: “Sư phụ! Ngươi phải tỉnh táo, ngươi chớ trúng kế của tên nhóc khó ưa này! Tên nhóc này thật quá đáng hận, rõ ràng hắn đang dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt ngươi!"

“Sư phụ ngươi tỉnh táo một chút điiiiiiii Mộng Trầm Ngư vô cùng đau buồn và phẫn nộ.

Nhưng mà Mục Yên Yên trên màn hình, càng tỉ mỉ hơn, càng kiên nhẫn hơn, càng dịu dàng hơn, càng chu đáo hơn...

“Uhm, hiện tại, ngươi hãy sử dụng hết sức mạnh bùng nổ của mình, kết hợp chưởng pháp, thối pháp và bộ pháp lại với nhau, dốc sức thi triển trong một lần, ta chỉ yêu cầu một điều, chính là, kể cả khi ngươi đánh xong hay là chưa xong, đều phải dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình.”

Mục Yên Yên đưa ra yêu cầu, với vẻ mặt vui vẻ, sau đó lại còn nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ngươi có thể làm được không?”

“Có thể”

Tả Tiểu Đa ưỡn ngực, cố gắng bày ra dáng vẻ của một người đàn ông nhỏ bé, đại khái là dáng vẻ này thật sự khiến ngươi ta thương yêu không nói nên lời, hận không thể bẹo má hắn một cái.

Bình Luận (0)
Comment