Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 111

Bởi vì có liên quan đến chuyện đó cho nên khi chuyện này xảy ra hắn vẫn đang đứng chịu phạt ngoài cửa.

Đám người lớp 1 xông đến gây chuyện, hắn là người đứng mũi chịu sào, người đầu tiên ra tay chặn lại, Lý Trường Minh không hổ có thực lực xếp thứ tư của lớp, hắn chống cự đối phương được một lát, cho mọi người tranh thủ chút thời gian giảm xóc, nhưng nói cho cùng cũng không thể chống lại đối phương cùng nhau xông lên, tiểu mập mạp bị đánh cho không biết trời trăng gì. Đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Nghe xong chuyện này, Tả Tiểu Đa lập tức bùng lửa giận!

“Đệch, thế mà dám đánh người của lớp chúng ta!” “Thế mà dám đánh đàn em của ta”

“Việc này không thể để như thế được, phải đánh lại bọn chúng!”

Tả Tiểu Đa đứng lên muốn đi ra ngoài. Bảy tám cánh tay vội kéo hắn lại: “Đại ca, ngươi bình tĩnh một chút được không, ngươi đi một mình khác nào đi chịu chết?”

“Tuổi của ngươi đúng là đại ca, nhưng thực lực thì có phải đâu.”

“Bây giờ ngươi đi chỉ có thể làm bao cát cho người †a đấm thôi!”

“Từ từ, từ từ rồi nói sau, để bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn đã."

“Chờ chúng ta khỏe lại rồi cùng đi, ngươi đi một mình đến chỗ đó thể hiện thì có thể làm được gì?!”

“Đừng nhắc đến tuổi với tai” Tuổi tác chính là vảy ngược của Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa tức giận đến bật cười: “Chờ các ngươi khỏe lại? Chờ các ngươi khỏe lại thì có thể làm gì, buổi sáng các ngươi không đánh được người ta, bây giờ có thể đánh lại à? Đi qua cùng các ngươi, các ngươi ngoài việc lại tiếp tục bị đánh một trận thì còn làm được gì khác không?”

“Tạm thời nhịn cục tức này, trước mắt thật sự đánh không lại, hành động theo cảm tính chỉ có thể tự tìm phiền toái thôi.” Long Vũ Sinh hơi ủ rũ.

Lý Thành Long hé khuôn mặt sưng phù ra khuyên nhủ: “Tất cả mọi người đừng xúc động, vì chuyện của một mình ta mà làm cả lớp thảm hại ra vậy... Thôi bỏ đi bỏ đi, coi như bỏ qua đi.”


“Bỏ qua?”

Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn về phía Lý Thành Long.

“Thật sự bỏ qua đi, coi như không có chuyện gì, ta không sao cả.”

Lý Thành Long cười rất khó coi: “Tương lai mọi người còn phải cùng tiến vào lớp Võ Sư, tương lai còn phải đi ra làm nhiệm vụ mà... Một kẻ vô dụng như ta, không có hy vọng vào võ đạo, có lẽ đời này cũng chỉ làm một thầy giáo..."

“Việc gì phải vì ta mà làm ảnh hưởng đến tình hữu nghị của các ngươi sau này.”

Lý Thành Long thấp giọng nói: “Cảm ơn các bạn học, thật ra hôm nay tất cả mọi người bảo vệ ta như vậy đã làm ta rất cảm động. Nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng nên dừng lại đi. Một điều nhịn chín điều lành.”

“Thực lực mới là vương đạo, dù không muốn cúi đầu nhưng cũng đâu thể làm gì?!”

Cả lớp học đồng thời than thở, sĩ khí chưa bao giờ thấp như bây giờ.

Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, đôi mắt loạn chuyển.

Bây giờ vẫn chưa đến thời gian vào học...

Trong lúc ồn ào.

Tần Phương Dương bước vào.

“Tiết học chiều này bị hủy bỏ, trước mắt cứ tập trung chữa thương đi, cái khác để sau nói.”

Lấy trạng thái người bệnh khắp phòng của lớp 9 bây giờ, quả thật không thích hợp đi học, môn nào cũng không thích hợp.

Vào học.

Các học sinh của lớp khác đang ồn ào chạy loạn cũng vội vã quay về lớp học của mình.

Lớp 9 không có tiết nhưng lớp khác vẫn phải đi học.

Chỉ trong phút chốc, vườn trường náo động lập tức rơi vào yên tĩnh.

Tả Tiểu Đa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước nhanh đi đến bên cạnh Long Vũ Sinh.

“Làm gì?” “Ngươi gửi tin nhắn cho ta đi.” “Tin nhắn gì?”

“... Cứ như vậy.”

Tần Phương Dương trở lại văn phòng của mình.

Lúc này lẽ ra là thời gian đi học, nhưng tập thể lớp 9 đều đang chữa thương, trên mặt chủ nhiệm lớp cũng tối tăm, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.


Tả Tiểu Đa đứng lên, cầm điện thoại trong tay đi ra khỏi lớp.

“Ngươi đi đâu đó?” Long Vũ Sinh đứng lên hỏi.

“Nhẫn nhịn nhất thời càng nghĩ càng giận, càng nghĩ ông đây càng khó chịu!”

Tả Tiểu Đa hừ một tiếng: “Ông đây đi tìm đám ranh con của lớp 1 kia.”

“Ngươi quay lại đây!” Cả lớp cùng rống lên.

“Ngươi không phải đối thủ của hắn!”

“Đừng xúc động, xúc động là ma quỷ...”

“Ngươi để tan học lại đi cũng được mà.”

“Đi lúc đang học mới có vẻ ông đây trâu bò! Bọn họ không coi thầy giáo của chúng ta ra gì, sao ta phải cho thây giáo của họ có mặt mũi!”

Tả Tiểu Đa hoàn toàn không để ý tới lời khuyên của mọi người, hắn đẩy cửa nghênh ngang đi ra ngoài.

Mấy người Long Vũ Sinh nhìn nhau, bỗng chốc cũng

không biết nên nói gì, nên làm thế nào cho đúng. “Làm sao bây giờ?” “Ngươi nói nên làm sao bây giờ?”

“Sao ta biết nên làm gì được?”

“Còn có thể làm gì được nữa!”

Vạn Lý Tú lập tức đứng lên: “Vậy cùng đi! Không phải cùng lắm là lại bị đánh một chút thôi sao? Chẳng lẽ 1` muốn xem một mình Tả Tiểu Đa bị đám thối tha lớp 1 quần ẩu chắc? Các ngươi có phải đàn ông không?”

“Ông đây là đàn ông!” Long Vũ Sinh và Dư Mạc Ngôn lớn tiếng đứng lên.

“Ông đây cũng là đàn ông!” Các bạn nam khác cũng đều đứng lên.


“Tuy rằng bà đây không phải đàn ông nhưng bà đây cũng đi!”

“Còn bà đây nữa, bà đây cũng đi...”

“Đi! Đi học cùng đi, tan học cùng về, bị đánh cùng nhau chịu!”

Ba mươi bốn người cùng ầm ầm đi ra khỏi phòng học, cuối cùng là tiểu mập mạp Lý Trường Minh gian nan đứng lên khỏi mặt đất: “Có ai không... Kéo ta một cái, ta cũng đi, ta cũng muốn đi...”

Tiểu mập mạp Lý Thành Long nước mắt quanh khóe

Ngoài cửa lớp 1.

Tả Tiểu Đa ung dung lịch sự gõ cửa, giây phút hẳn gõ cửa, dường như Tham Lang Chi Tâm trong ngực hơi nóng lên.

Tả Tiểu Đa cảm nhận được nhưng cũng không để ý. “Cốc cốc." “Ai đấy, vào đi."

Tả Tiểu Đa yên lặng đẩy cửa ra, tươi cười rất thiên chân vô tà, vừa vào cửa là khom người chào: “Chào thầy.”

Chủ nhiệm lớp 1 là một người đàn ông trung nhiên nhìn như ma nơ canh, khuôn mặt gầy nhom, dáng người cao gầy khác thường, hắn nghỉ ngờ nhìn Tả Tiểu Đa: “Ngươi là ai? Có chuyện gì không?”

Tả Tiểu Đa cười ha hả nói: “Thưa thầy, ta tên là Tả Tiểu Đa, học sinh lớp 9, ta đến tìm Trình Phương Chí có chút việc, xin lỗi vì đã quấy rầy thầy giảng bài.”

Vừa nghe nói là lớp 9, sắc mặt năm mươi người lớp 1 đồng thời hơi thay đổi.

“Tìm Trình Phương Chí? Có chuyện gì?” Nụ cười của thầy giáo trung niên trở nên nghiên ngẫm hơn.

Bình Luận (0)
Comment