Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 167

Xét cho cùng, thành Phượng Hoàng chỉ là một thành nhỏ hẻo lánh.

Mặc dù tất cả mọi người đều hiểu rõ Vu Minh là kẻ địch của chúng ta, nhưng lại không có khái niệm trực. quan lẫn thực tế nào về sức mạnh thực sự của các tông. môn ở Vu Minh cả... Thật sự là hoàn toàn không có chút nào!

Bao gồm rất nhiều võ giả ở thành Phượng Hoàng, thậm chí võ giả cao cấp cũng là như thế.

Thành Phượng Hoàng có vị trí hẻo lánh, an nhàn và yên bình, ngoài mối nguy hại là sao băng ra thì không khác gì thế ngoại đào nguyên.

Thành thật mà nói, nếu không phải nhìn vào uy phong và đặc quyền của võ giả, thì dù những người sống. ở đây biết rằng có kẻ thù hùng mạnh bên ngoài, thì cũng không chắc có bao nhiêu người lựa chọn luyện võ.

Thành Phượng Hoàng, thành An Thái, thành Nam Kế, thành Dịch Thủy, thành Bác Dương, năm tòa thành liên thông với nhau, nếu tính toán đâu ra đấy thì giữa các tòa thành này chỉ là ngàn tám trăm dặm đường mà thôi.


Tuy rằng bên ngoài đều bị thiên thạch phá hủy thành đồng hoang, nhưng chủ yếu là tuyến đường giao thông chính vẫn lưu thông hàng năm, cứ cách ba mươi dặm là lại có một trạm gác, mãnh thú hay tinh thú đều không dám đến bên này.

Nhưng nếu chỉ xét bầu không khí để nhân loại sinh sống thì nó vô cùng an toàn!

Tả Tiểu Đa thân là học sinh cấp bậc võ giả, học. trường võ học, có thể nói mỗi ngày đều được dạy bảo Vu Minh đáng sợ cỡ nào, kẻ địch hùng mạnh cỡ nào, chúng †a đang nguy hiểm cỡ nào... Vân vân và vân vân, rất nhiều lý thuyết.

Nhưng nếu nói trong lòng các học sinh có bao nhiêu người nhận thức được tình hình cấp bách, thì chưa hẳn, vì sao chứ?

Nguyên nhân rất đơn giản, chính là kẻ địch không ở bên cạnh!

Tất cả đều còn đang tồn tại ở trong suy nghĩ mà thôi.

Ngươi nghĩ có kẻ địch? Ta còn nghĩ có ma quỷ đấy— đây chính là suy nghĩ cơ bản của đại đa số người bình thường trên đại lục, cùng với một số võ giả căn bản chưa từng tiếp xúc với nguy hiểm!

Nhất là sau đó Lý Thành Long còn xúc động nói cảm tưởng một hồi, làm cho Tả Tiểu Đa cũng có rất nhiều cảm xúc.

Phù Phù nói những lời này một cách rất cực đoan. “Thật ra bây giờ thế giới chính là như vậy. Mỗi một giờ mỗi một khắc đều có người ngã xuống ở biên cảnh, những người ngã xuống đó, mỗi người đều từng giống chúng ta, được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ, được yêu: thương như bảo bối.”

“Nỗ lực cực khổ trưởng thành, nỗ lực cực khổ luyện công tu hành, nỗ lực cực khổ rèn luyện lấy kinh nghiệm... Cuối cùng cũng đến lúc có thể tham gia chiến đấu, đi lên đương nhiên là cả một tấm lòng, góp mội phần sức lực, nhưng cũng không phải không muốn kiến công lập nghiệp, cũng không phải không muốn muôn người kính ngưỡng... Nhưng mà, mới chỉ đi lên một giây đồng hồ đã trở thành thịt nát!”


“Thành Phượng Hoàng từng có một vị võ giả tàn tật xuất ngũ, sau khi rời khỏi Nhật Nguyệt Quan trở về quê hương, nhìn thấy võ giả ở đây lười nhác an nhàn thì lòng như lửa đốt, cuối cùng khiến mình áp bách quá mà sinh bệnh, trước khi chết hắn hét to một tiếng: chúng ta ở phía trước hăng hái chiến đấu đẫm máu, chính là muốn cho các ngươi có hoàn cảnh tu luyện để mạnh hơn, chờ mong các ngươi mau chóng lớn lên, mau chóng hùng mạnh, mau chóng tham chiến, mau chóng làm cho mọi người được an toàn!”

“Thế nhưng đám vỏ giả các ngươi đang làm cái gì, chỉ có lười nhác an nhàn, thân là võ giả mà không đi rèn luyện, không đi chiến đấu, mà lại đánh bạc! Nhưng các ngươi đang làm cái gì, đang đánh bài! Chơi mạt chược?”

“Bao nhiêu người ở tiền tuyến chờ đợi máu mới rót vào, vì sao các ngươi lại lười biếng như vậy, rót vào đấy! Các ngươi cứ như vậy, các ngươi làm cho những hy sinh lúc trước đều không còn ý nghĩa gì cả, không còn ý nghĩa gì cả

Vẻ mặt Lý Thành Long đau đớn kịch liệt nói ừng tưởng rằng đây là lời đồn nhảm, võ giả bị tàn tật kia nói ra những lời này rồi lập tức chết đi chính là bác cả của ta, những lời này là chính tai ta nghe được.”

“Tuy rằng lúc đấy ta còn nhỏ tuổi, nhưng ta đều khắc: sâu vào đáy lòng mỗi câu mỗi chữ của bác cả, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có chút thiên phú, nhưng vẫn nỗ lực tu hành, ngay cả biết phía trước vô vọng thì vẫn không buông bỏ như cũ, thậm chí ở phương diện giảng dạy lịch sử cũng là điên cuồng tích lũy tri thức, đúng là bởi vì những lời này mới làm cho ta tỉnh ngủ, làm cho ta biết trách nhiệm trên người, mặc dù tu hành là khó, ta vân phải lấy cách của ta, bỏ ra một phần tâm ý, một phần sức lực.”

“Đừng tưởng rằng ta đang nói đạo lý mạnh miệng, ta vẫn luôn muốn biến hành động thành thực tế, cũng đừng cho là ta nói chuyện cực đoan! Tả lão đại, ngươi không biết không, xã hội này của chúng ta..."


“Rất nhiều rất nhiều học giả, nhà khoa học, bọn họ không có sức lực mạnh mẽ, bọn họ chỉ là người thường, nhưng có nhiều người ở trong phòng thí nghiệm là ở luôn mấy năm, thậm chí có người còn ở ngay tại căn cứ thí nghiệm cả đời!”

“Bọn họ nằm mơ cũng muốn nghiên cứu ra một loại vũ khí khoa học công nghệ, có thể gây sát thương đến võ giả, vũ khí có thể đánh chết cao thủ của Vu Minh! Những người này hy sinh càng nhiều... Bọn họ không có thể chất tương đối khỏe mạnh như võ giả, cuộc đời của họ cũng rất ngắn, cả đời họ chỉ có vài chục năm mà thôi, nhưng khi bọn họ đi đến lúc có thể làm nghiên cứu, cuộc đời họ đã đi qua một nửa rồi!”

“Tiếc nuối của rất nhiều nhà khoa học đức cao vọng trọng trước khi chết chính là hận không thể trở thành võ giả! Không phải vì họ ham lực lượng mạnh mẽ của võ giả, có thể dời núi đao biển, ngự khí bay trên trời, mà cái bọn họ tiếc nuối chính là tuổi thọ quá ngắn!”

“Nếu bọn họ có thể trở thành võ giả, trở thành Anh Biến, cho dù trở trở thành cường giả Thai Tức thôi thì cũng có thể sống lâu được năm sáu trăm năm! Có tuổi thọ năm sáu trăm năm, lại thêm thể chất mạnh mẽ, tất nhiên họ có thể nghiên cứu ra càng nhiều vũ khí tốt hơn!”

“Nhưng bọn họ không có!”

“Mà sau khi trở thành võ giả ở giai đoạn nhất định sẽ có trách nhiệm của võ giả cao giai, hơn nữa có thể trở thành võ giả cao giai rồi, làm gì có ai không từ bỏ học. thức ở phương diện khác?”

Bình Luận (0)
Comment