Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 186

Ánh mắt Ngô Vũ Đình sáng lên “Con gái của Tổng đốc Vạn? Có xinh không? Vóc người thế nào? Học cùng lớp Tiểu Đa à, vậy khẳng định là nhỏ hơn Tiểu Đa mấy tuổi nhỉ?”

Tả Tiểu Niệm im lặng hà to miệng khiếp sợ “...222”

“Con gái của Tổng đốc Vạn cũng không được!” Ngô Vũ Đình vội vàng đổi giọng “Nói! Ngươi rốt cuộc hợp ý nhà nào?”

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa buồn khổ “Đây thật sự là ám khí, ta không biết đã hao phí bao nhiêu tâm tư mới tìm kiếm được, vậy mà nhận được những ánh mắt kinh thường...”

“Mẹ, cha, chị Niệm Niệm, chuyện là thế này...

Tả Tiểu Đa dùng tốc độ nói nhanh nhất giải thích đầu đuôi sự việc một lần, nói “Chuyện này phải trách chú Nam, công pháp hắn cho ta tất nhiên là rất tốt, nhưng hiệu quả là tốt đến quá mức rồi, đừng nói sắt thép, cho dù là vàng, vào trong tay ta chỉ cần vừa vận công, vừa rót nguyên linh sẽ trở nên mềm nhữn...”

“Không tin các ngươi xem đi...”

Nói xong hắn lại lấy ra mấy cái ám khí có chất liệu kim loại khác, đặt ở trong lòng bàn tay vận công...

Chưa kịp chờ ám khí trở nên mềm nhữn, nhiệt độ cả phòng đã nhanh chóng tăng lên.

Sau đó, người một nhà trơ mắt nhìn mấy khối kim loại không theo quy tắc cứ trở nên mềm nhữn trong tay Tả Tiểu Đa, chẳng những có thể tùy ý thay đổi hình dáng, trộn lẫn với nhau cũng là chuyện dễ dàng...


“Ta tìm một dãy, thử toàn bộ ám khí ở trong tiệm vũ khí lớn nhất Thành Phượng Hoàng cũng không có một loại ám khí nào có thể chịu được... Cuối cùng, ta phát hiện những miếng ngọc cứng này nhìn có vẻ chất lượng kém, nhưng lại có thể chịu đựng được linh nguyên của ta rót vào, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.”

Tả Tiểu Đa lại lấy ra một tiểu hồ lô ngọc trẳng to bằng móng tay “Các ngươi xem, xem kĩ, xem nè...”

Vận công như nhau, nhiệt độ phòng tăng vọt như nhau, hồ lô ngọc trắng bình yên vô sự, vẫn cứ mát mẻ như xưa.

“Hóa ra là như vậy, mua những món đồ chơi nhỏ này cũng không coi như lãng phí tiền..."

Tả Trường Lộ yên tâm, lau mồ hôi trên trán “Còn không mau mau cất bản lĩnh cao cường của ngươi đi, ta và mẹ của ngươi đều là người bình thường, làm sao chịu. được, sắp say nắng rồi, sau này không được vận công ở phòng khách.”

Tả Tiểu Đa vội vàng dừng vận công, Tả Tiểu Niệm thả không khí lạnh đúng lúc, hạ nhiệt độ xuống nhanh chóng, nín khóc mỉm cười nói “Hóa ra những những đồ vật nhỏ này thật sự là ám khí.”

Lập tức lại nghi ngờ “Vậy tại sao lại làm thành loại hình dáng này, quá tinh xảo đẹp đẽ, làm thẳng thành phi đao phi tiêu không được sao?”

“Sao giống nhau được.”

Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng nhanh chóng giơ cao lồng ngực không thể nhận ra “Những ám khí này của ta thật sự đại diện cho những ý nghĩa khác nhau, ví dụ như dùng nút buộc đối địch, chính là cho hắn một con đường sống,

Dùng nhãn thì là muốn giết người, nếu dùng đến hồ lô, tự nhiên chính là một chuỗi một chuỗi, cũng chính là cơ hội giết người bùng cháy mạnh, tiểu hoa này, thì biểu thị cho ý định muốn kết bạn bè với đối phương... Còn phi tiêu này, chính là có ý truy sát lệnh, chân trời góc biển, đến chết mới thôi

“Đương nhiên, đây chỉ là một vài suy nghĩ của ta bây giờ, chờ ta sau khi thành danh, lại tìm kiếm nữa.”

Tả Tiểu Đa ưỡn ngực ngẩng đầu, nói “Chờ ngày sau, bạn bè giang hồ đều thân thiết tự nhiên sẽ hiểu rõ Tiểu Tả Linh Ngọc, chân ý trong đó độc nhất vô nhị.”

“Hả...”

Người một nhà đều hiểu rồi.

“Hóa ra ngươi chỉ đang làm màu...”

“Thế nào là làm màu?”


Tả Tiểu Đa dè dặt chắp tay hướng về Tả Tiểu Niệm “Vị cô nương này, tại hạ Tả Tiểu Đa, người giang hồ gọi là Ngọc công tử, kính xin cô nương chỉ bảo.”

“Ngọc công tử... Ha ha ha ha...” Tả Tiểu Niệm che miệng cười đến mức lông mày uốn cong, nhánh hoa run rẩy, đẹp không sao tả xiết.

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình lại cùng nhau phẫn nộ, ngay ngắn xoay người.

“Mẹ!” Trong nháy mắt Tả Tiểu Niệm chặn Ngô Vũ Đình lại, vỗ miệng tố cáo “Ngươi không công bằng, lúc nấy ta đã hiểu!”

Ngô Vũ Đình cười gượng một tiếng, nói “Niệm Nhi, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, hơn nữa, Niệm Niệm nhà ta xinh đẹp như vậy, cho dù ta muốn thiên vị cũng phải thiên vị Niệm Niệm, Niệm Niệm, đêm nay ta làm sườn xào chua ngọt ngươi thích ăn nhất cho ngươi.”

“Ta vẫn còn tức giận.” Tả Tiểu Niệm vỗ miệng. “Vậy thì thêm cá chua ngọt.” “Vẫn giận.”

“Được được được, vậy thêm canh quả anh đào và tai heo trộn sa tế, vậy được chưa?”

Tả Tiểu Niệm mắt sáng lên, ân cần dìu Ngô Vũ Đình vào nhà bếp đốc thúc nấu ăn, vừa nịnh hót, nói “Mẹ, thật ra ta hiểu... Dù sao Tiểu Đa là con đẻ, ta đây, nhiều nhất sau này cũng chỉ là con dâu, một nửa con gái...”

“Con gái học được nói bóng nói gió từ chỗ nào, cái gì mà con dâu, một nửa con gái, ngươi chính là con gái ruột của mẹ!”

Ngô Vũ Đình đánh một cái trên đầu Tả Tiểu Niệm, trách măng “Niệm Nhi, ngươi phải trông coi Tiểu Đa, cái thằng này khéo léo khôn vật, lúc nhỏ có tiếng là buông tay buông tay không được, ngươi có thể có được dù sao cũng phải chú ý.”

Tả Tiểu Niệm mím môi nhưng vẫn để lộ răng khểnh, gắng sức gật đầu nói “Mẹ, ngươi yên tâm, có ta ở đây, cả đời này hắn cũng không thể gây ra sóng gió gì đâu, càng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của con gái ngươi.”

Ngô Vũ Đình cười nhéo đôi má non mềm của con gái “Miệng ngọt lưỡi trơn, nhanh chóng đến giúp ta chuẩn bị nguyên liệu.”


“Đến ngay đây."

Tả Tiểu Đa treo một cái bảng trong phòng khách, trên đó viết “Niệm Niệm mèơ”, có kích thước bằng nửa bộ bài tây. Ở giữa vẽ một dấu chấm đỏ, lại coi như là đánh dấu rèn luyện ám khí.

Vèo vèo vèo...

Rất chuẩn xác.

Ném, vân vệ, tung bay, bắn, lượn vòng...

Từng món đồ nhỏ bắn chính xác vào Niệm Niệm mèơ..

Tả Tiểu Đa mắt sáng rực cười vui vẻ, bây giờ cũng chỉ là luyện kỹ xảo, vẫn chưa tăng cường sức mạnh và lực sát thương, đặc biệt là chưa rót Linh Nguyên Thần Công vào trong miếng ngọc, dù sao ở nhà vẫn ít vận dụng công pháp cái môn học quá khô khan cho thỏa đáng được.

Nhưng vừa mới tiến hành tu luyện đã có thể làm được như vậy, Tả Tiểu Đa rất thỏa mãn.

Tả Tiểu Niệm đi ra trước, Tả Tiểu Đa nhanh chóng cất cái bảng ấy đi, tiếp tục phóng ra xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment