Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 226

Cả ba người đều đã bị thương ở nhiều chỗ, đi lại khó khăn, trong đó còn một người bị thương ở đan điền, máu chảy đầm đìa, gần như mỗi một giây đều chảy ra rất nhiều, không thể cầm cự lâu hơn được nữa.

Và Tả Tiểu Niệm từ đầu đến cuối không hề thấy có một chút nào là buông lỏng, ra tay như một đòn sát thủ, không cho họ cơ hội thở chứ đừng nói đến thời gian băng bó vết thương.

Nguyên khí cuối cùng của ba người cũng dần cạn kiệt, thậm chí đến việc dùng những chiêu nhẹ cũng ngày càng trở nên chật vật, nhìn giống như là một cây đèn dầu đã cạn hết dầu, tận hết khí lực.

Trên không trung, người áo đen từ xa nhìn thấy, trong lòng không khỏi tức giận, kêu lên quái dị: “Con ranh kia, dám làm hư chuyện lớn của ta, nhận lấy cái chết đi!”

Khẽ phất tay, ba luồng sáng đen nhanh chóng bay ra ngoài.

Tả Tiểu Niệm mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám hướng, nhìn thấy luồng sáng đen kia bắn ra, lập tức né tránh.

Vốn dĩ cách xa khá nhau, mặc dù thực lực của người áo đen hơn hẳn Tả Tiểu Niệm, uy lực của ánh sáng đen kia cũng mạnh, Tiểu Niệm vẫn còn nhiều chỗ để né tránh, nên chỉ cần xoay người là Tả Tiểu Niệm đã tránh được, tưởng rằng sẽ đột kích nhiều ánh sáng đen hơn, nhưng hắc quang lại xoay một góc rồi lại bắn ra, giống như hình với bóng, lần này khoảng cách đã gần hơn, cũng trở nên sát hơn, Tả Tiểu Niệm đã không kịp né tránh, bị một tia có hình dạng như đoản kiếm uy hiếp, đột nhiên đoản kiếm vang lên, sắc mặt cũng tái nhợt.

Tu vi của đối phương quá cao, và chỉ một đòn duy nhất đã khiến Tả Tiểu Niệm khó lòng đối phó.

Tuy nhiên, ánh sáng đen ấy tiếp xúc với thanh đoản kiếm đã bị chặn lại và bắn đi nhiều hướng, nhưng lại bay vòng trên không, tụ lại với nhau trên bầu trời, rồi bay trở lại một lần nữa.


Biểu cảm của Tả Tiểu Niệm kinh động chưa từng có. Loại ám khí này quả là bá đạo như vậy sao?

Nhưng cả ba người đều không chống đỡ được nữa, đều ngồi sụp xuống đất thở hổn hển, luống cuống tay cân mà xử lý vết thương của mình.

Lần này, thực sự là đèn hết dầu rồi.

Trên trời nổi lên gió lớn, sấm chớp vang dội, bên dưới cuồng phong gào thét, người bị thổi cũng khó có thể đứng vững được.

Trần Ngọc Đình dựa vào gốc cây, vẻ mặt uể oải, vội vàng lấy dải vải quấn vết thương, che phủ nội tạng, một dòng máu khác lại tuôn ra, chỉ cảm thấy ngũ tạng đều như bị thiêu đốt, như sắp ngất đi tại chỗ.

Nhưng lúc này, làm sao mà ngất xỉu được.

Nỗ lực vén tấm vải ra, đồng thời run rẩy mở lọ đan dược ra, ngay lúc sắp uống thuốc, trái tim hắn đột nhiên đau nhói, một vũ khí lạnh lẽo ngay sau đó đã đâm vào Tim.

Trần Ngọc Đình chỉ cảm thấy chút sức lực còn sót lại trên người đã bị lỗ đen hút đi, lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.

Hai người còn lại cách hắn không xa, đang cố hết sức vũng vẫy giành lại sự sống, xử lý vết thương của chính mình, chỉ thấy Trần Ngọc Đình đang dựa vào gốc cây mà hét lên, cơ thể đột nhiên bị nhấc lên...

Hai mắt đảo quanh, lập tức rơi xuống, im hơi lặng tiếng.

Chết rồi! Hai người bọn họ đều là người tu hành trải qua hàng trăm trận chiến, làm sao có thể không hiểu các phân biệt người sống và người chết cơ chứ?

“Vừa rồi vẫn còn sống, làm sao có thể đột nhiên lại chết rồi?”

Cả hai đã rất sốc khi nhìn thấy điều này.

Chẳng lẽ là do chấn thương trước đó quá nghiêm trọng, giờ đột ngột bùng phát chăng?


Nếu không phải như vậy, chẳng lẽ đối phương còn có kẻ khác đang mai phục, nhưng không có kẻ địch nào khác xung quanh cả.

Một trong số chúng đang cố gắng di chuyển cơ thể của mình, đi vài bước về phía bên này, cẩn thận nhìn về phía sau lưng, Linh Niệm Thiên Nữ đang bị ánh sáng màu đen của lão đại khống chế, bây giờ ba luồng sáng màu đen rơi xuống, bay lượn vòng quanh, trong một thời gian ngắn, tuyệt đối không thể vượt qua được.

Sau khi người đó xác nhận tình hình, mới cúi đầu tự tin nhìn Trần Ngọc Đình.

Tuy nhiên, vào lúc này, một luồng sáng đỏ đột nhiên lao ra khỏi cái cây lớn trước mặt, cắm thẳng vào trán hắn!

Đáng tiếc là mặc dù ánh sáng đỏ đó có xuyên thấu qua xương nhưng thương tích lại không chết người, nói chung là thực lực của người ra tay vẫn còn nông cạn, không đủ sức để đột phá nguyên khí hộ thân của võ giả Anh Biến, cho dù là trước đó đã suy yếu sức lực thì cũng không thể.

Tuy nhiên, đôi mắt của kẻ bị trúng chiêu lại đột nhiên mở toang, thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc đến tột cùng...

Bởi vì hắn cảm nhận một cách rất rõ ràng. Bị ánh sáng đỏ xuyên vào trán, hiển nhiên không hề bị thương nặng, cũng chỉ là đứt da nứt thịt mà thôi, nhưng thực lực còn lại đã bị ánh sáng đỏ ấy trong chốc lát hấp thụ hết rồi!

Hắn nhìn chằm chằm, chỉ có thời gian để nói một từ.

Sau đó hắn đột ngột ngã xuống đất, đi đời nhà ma.

Nhìn thấy tình cảnh này, người thứ ba sợ đến hồn bay phách tán, sợ hãi muốn chết!

Hai người đồng hành đã chết một cách im hơi lặng tiếng như vậy rồi, gần đây chắc chắn có một phục kích của đối phương, đang định đứng dậy và bỏ chạy trong tuyệt vọng, nhưng Tả Tiểu Niệm ở bên kia hét lên, ba lưồng sáng đen bay ra từ ba hướng.


Tả Tiểu Niệm bay trong không trung với thanh kiếm, thanh đoản kiếm bùng phát mạnh hơn, đóng đinh tên cuối cùng xuống đất!

Mục Yên Yên đã cố gắng hết sức để khống chế người đàn ông mặc áo xám ở trên cao, không thể lo được trận chiến bên dưới nữa, sau khi nhìn được cảnh phi kiếm của Tả Tiểu Niệm đã giết chết một tên, thì lại càng hài lòng hơn. “Ha ha ha ha..."

Người mặc áo xám cười to: “Không hổ là Linh Niệm Thiên Nữ, có thể trong vòng nửa phần sức mạnh Đan Nguyên đã đánh chết Liên Hoàn Tam Tinh của ta, thật đúng là không tệ!”

Ngay lập tức, ba chưởng lại liên tiếp nổ tung, nhẹ giọng nói: “Mục Yên Yên, ngươi còn muốn đánh ư?”

Mục Yên Yên vút lên trở lại, tay áo màu trắng phấp. phới, hoá giải ba chưởng kia, đồng thời lãnh đạm nói: “Nếu như các hạ đã muốn tiếp tục, bổn tọa đương nhiên nguyện ý cùng ngươi rồi. Nhưng... Vu Minh các ngươi có. thể chịu thua sao?”

Người mặc áo xám cười: “Côn Lôn Đạo Môn ngươi chẳng lẽ lại có khả năng chịu thua sao.”

Trong tiếng cười lớn, chiếc áo khoác màu đen phía sau lại tung bay, cả người bay lên trời cao giống như một con dơi lớn, bay đi như tên bắn.

Mục Yên Yên từ phía sau lớn tiếng nói: “Tuy rằng biết ngươi sẽ không nói, nhưng vẫn phải hỏi một câu, các hạ có dám để lại tên không?”

Bình Luận (0)
Comment