Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 242

“Tiểu Đa, đều là bạn học, nếu có thể nghĩ cách thì...”

Tả Tiểu Đa nói: “Thầy Tần, ta hiểu tâm ý của ngươi. Phàm là có một xíu xiu chỗ trống có thể lay động được, phàm là có thể nghe một câu một chữ của ta, ta sẽ luôn hết lòng cố gắng, hóa giải kiếp nạn.”

“Nhưng tình huống lúc này là tự hắn cắt đứt duyên phận với ta, làm cho tình hình trở thành định số đã định trước. Không phải ta không giúp, thậm chí ta có thể nói thẳng một câu: Thầy Tần, cho dù bây giờ ngươi có đuổi kịp, đánh gãy chân của sáu người bọn họ, ngày mai không cho bọn họ đi, thì ngày mai bọn họ vẫn sẽ sinh khí đồi dào đi trên con đường chết! Ngươi có tin không?”

Vẻ mặt Tân Phương Dương có chút thay đổi. Cái này... Ngược lại vẫn có thể xem là một cách.

Tả Tiểu Đa nhìn sắc mặt của Tân Phương Dương, không nhịn được cười khổ.

Chỉ xem có tác dụng hay không thôi; Thầy Tần, ta đã nhắc nhở ngươi rồi đấy, nhưng mà ngươi có đi làm hay không, làm rồi có tác dụng hay không thì khó nói lắm.

Giống như một câu tục ngữ có nói.

Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi đến canh năm?

Tân Phương Dương vội vội vàng vàng chạy đi.

Tả Tiểu Đa cùng sáu người kia chậm rãi ung dung thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan học về nhà.

“Ngày mai, chỗ tập hợp của tử khí đông lai, đối mặt đón ánh bình minh, lưng tựa núi non, đại cát đại lợi, toàn đội xuất phát.”


Tả Tiểu Đa nhìn nhìn sắc mặt vài người của đội mình, đưa ra sắp xếp.

“Tại sao cần phải như vậy?” Lý Thành Long khó hiểu hỏi.

“Mặc dù quẻ tượng của chuyến đi này hiển thị không có nguy hiểm, nhưng tổng quát vẫn có rủi ro, cứ mượn một chút sức sống của trời đất trước khi đi, tăng thêm một phần hậu thổ chỉ lực của đất nước non sông bảo vệ, tăng thêm tỉ lệ, ngươi nói tướng thuật của ta thật sự chỉ là mánh khóe lừa người thần côn ba hoa thôi sao?”

Tả Tiểu Đa ung dung nói.

Tân Phương Dương bay trên không trung, biến đổi thân hình diện mạo, nghĩ nghĩ còn trùm thêm khăn che mặt.

Ánh mặt trời chiều chiếu khắp nơi.

Sáu người Thẩm Thiết Nam đến một cái giao lộ, sáu người tụm lại trao đổi thương lượng, chắc hẳn đang xác định sắp đặt của ngày mai.

Mặc dù Tần Phương Dương cách rất xa nhưng tu vi của hắn cao hơn Thẩm Thiết Nam rất nhiều nên nghe rất rõ ràng, chỉ nghe Thẩm Thiết Nam nói: “Trong ngày mai, sáng sớm bốn giờ rưỡi, chúng ta xuất phát sớm hơn một tiếng sẽ không phát sinh đan chéo với bất cứ đội ngũ nào của bọn họ.”

“Được.” Năm người khác đều sôi nổi phấn chấn.

“Nên như vậy, đi sớm mới có thể cướp được thế trên, cơ hội phát hiện được nhiều đồ tốt cũng lớn hơn nhiều; Nếu như thật sự có đồ tốt, cho dù có người đến cướp thì chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian một chút, có lẽ nhóm người thầy Tần cũng đuổi theo tới, lợi ích vẫn là của chúng ta.”

“Đúng vậy."

Thẩm Thiết Nam hớn hở: “Nếu như không có nguy hiểm nào thì có thể có thu hoạch lớn gì chứ? Tên Tả Tiểu Đa kia cho dù không phải là dọa người thì nhất định đã phóng đại tình hình lên rất nhiều, hễ khi thần côn gạt người sẽ đều làm theo quán tính như vậy.”

“Ta vẫn muốn dẫn các ngươi đi sâu vào xem thử, đương nhiên sẽ không đi quá sâu, cách xa khoảng 20km là được. Khoảng thời gian này thái bình không có việc gì xảy ra, nhất là sau khi Thất Sát giết hại lần trước, có cực. ít người dám tiến sâu hơn, thiên thạch thì vẫn liên tục rơi xuống, chắc hẳn đã tích lũy được rất nhiều món hàng tốt, chính là cơ hội của chúng ta.”

“Được.”

Tâm trạng của sáu người đều lộ ra vẻ rất phấn khởi, đang bàn bạc đến sau khi có được điểm cống hiến sẽ đổi những thứ gì.

“Haizz..."

Tần Phương Dương khẽ thở dài.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được vấn đề tử kiếp của những người này nằm ở đâu rồi.

Chủ trương của Thẩm Thiết Nam căn bản là không biết sống chết, lại muốn tìm kiếm sâu hơn?


Tần Phương Dương vốn còn đang do dự có nên biến những suy nghĩ trong lòng thành hành động hay không, nhưng sau khi nghe thấy những lời này thì đã không còn suy tính đến những chuyện khác nữa, trực tiếp bay đến.

Bịch bịch bịch...

“Aj2”

“Có địch công kích!”

“A... Chân của ta gãy rồi.

“Ai, có gan thì để lại cái tên...”

Bịch bịch bịch.

Tân Phương Dương đánh xong kết thúc công việc; Sáu học sinh, hai chân của mỗi người đều bị gấy, thậm chí còn có một số trường hợp xương cốt vỡ nát.

Tình trạng thương tích này đã là một tai họa đối với người bình thường, nhưng Tân Phương Dương chắc chắn chỉ cần trị liệu hợp lý, dựa vào khả năng bình phục của bản thân Võ Sư thì trong thời gian vài ngày là có thể hồi phục, nếu như bản thân lại bỏ ra chút, cho bọn họ tiến vào khoang điều dưỡng, hồi phục trong một ngày cũng là chuyện thường.

Tạm thời chịu đau đớn thể xác để đổi lấy an toàn cho sinh mạng, Tân Phương Dương nghĩ rất xứng đáng!

Đánh người xong, Tân Phương Dương lập tức kết thúc rời đi.

Bây giờ có lẽ an toàn rồi nhỉ?

Tả Tiểu Đa, cho dù ngươi thần thông tương thông đến trời cũng không ngờ rằng ta sẽ ra tay nặng như vậy. đúng không?


Nghĩ nghĩ, vẫn móc điện thoại ra, tăng thêm một lớp bảo vệ, gọi điện cho phụ huynh của sáu người này, bảo bọn họ chú ý, đừng để con trai ra ngoài rèn luyện.

Sáu vị phụ huynh đều đồng ý.

Cuối cùng Tân Phương Dương mới yên tâm rời đi.

Hiện trường, còn lại sáu thanh niên đau đến muốn chết đi sống lại, Thẩm Thiết Nam cố gắng móc điện thoại ra, cố nhịn cơn đau hét lớn vào điện thoại: “Cha... Ta bị người khác đánh gấy chân rồi, ở... người đến đây đi, ta sắp đau chết rồi...”

Những người còn lại cũng giãy giụa lấy điện thoại ra cầu cứu.

Chỉ hơn mười mấy phút sau, hu hu hu...

Vài chiếc xe sang trọng gần như là huyền thoại tại thành Phượng Hoàng xuất hiện ở giao lộ, vài tên đàn ông vạm vỡ xông ra khỏi xe giống như bay. Toàn tâm toàn ý chuyển mấy vị tiểu tổ tông vào trong xe.

Từng bình Sinh Linh thủy và bột thuốc giảm đau được rót ra giống như miễn phí, trên xe có vài tên võ giả y sư với kinh nghiệm dày dặn đang xử lý chân gãy.

Một người trung niên cao lớn tướng mạo uy mãnh mặt đầy vẻ tức giận: “Đây là chuyện gì vậy? Tại thành Phượng Hoàng này, ai lại dám động đến con trai của Thẩm Ngọc Thư ta vậy chứ? Điều tra cho ta, tra cho kỹ càng, thà bắt nhầm chứ không được bỏ sót!”

“Vâng.”

“Gãy chân rồi? Tình hình cụ thể như thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment