Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 274

“Ta nghĩ, người ra tay có thể là Linh Niệm Thiên Nữ trong truyền thuyết.”

Tân Phương Dương nói: “Hai cô gái xuất hiện ở hiện trường đều còn trẻ tuổi, có người nói Mục Yên Yên có hai nữ đồ đệ, một người là Linh Niệm, người khác là sư muội của nàng...”

La Liệt gật đầu: “Vậy... chính là hai nàng ấy sao?”

Tân Phương Dương gật đầu, đứng thẳng lưng: “Tám mươi phần trăm”

“Vậy là đủ rồi.”

Tả Tiểu Đa nhìn Tân Phương Dương chỉ dùng mũi ngửi một chút, lại tùy tiện quan sát một chút, thế mà thật sự có thể trực tiếp đoán ra được, cũng cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Con mắt từng trải của Tân Phương Dương cũng chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung.

Sau đó, đoàn người nối đuôi nhau quay về trường học, không gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Lúc đến phòng hành chính tổng hợp đổi điểm cống hiến, tất cả mọi người ở đó bắt đầu trợn mắt há miệng hoài nghi nhân sinh.

Đám người Tả Tiểu Đa sao lại không biết lợi ích của việc tẩm ngẩm tâm ngầm đấm chết voi, thật sự không phải họ muốn khoe giàu, tại đám Triệu Trường Quân, Tống Tử Hào, Bạch Băng Băng đổi xong lại không chịu đi.

Hai người trước tất nhiên là muốn xem trò cười của đám Tả Tiểu Đa rồi.

Mà Bạch Băng Băng thì ngoài việc xem trò cười còn muốn thừa cơ an ủi Tả Tiểu Đa để lôi kéo quan hệ nữa, dù sao được mất nhất thời cũng không phải quan trọng nhất, tướng thuật của Tả Tiểu Đa mới thật sự là kho báu đúng nghĩa, chiếc đùi vàng


như vậy sao lại không bám cho chặt được.

Nhưng vừa nhìn lại chịu đả kích to lớn về cả nhân sinh nhân tính nhân sự... vô số phương diện.

Họ trợn trắng mắt nhìn mấy người Lý Thành Long cởi hết bao lớn bao nhỏ trên người chồng lên nhau.

Sau đó điểm cống hiến không chỉ có ba điểm năm điểm tám điểm mười điểm, ba mươi điểm năm mươi điểm hay con số hàng trăm mà là hàng nghìn lận.

“Đống này bốn ngàn” “Đống này một ngàn tám” “Đây hai ngàn ba.”

“Còn đống này...”

Nghĩ lại lúc nhóm mình giao đồ, đều là: Một gốc cây này năm điểm, cây này thì ba điểm...

Nhìn lại người ta, đều là đếm theo đống. Bốn mươi mốt học sinh cũ của lớp 19 đều nghệt mặt ra, đứng ngây ra như phỗng.

“Từ bao giờ điểm cống hiến lại dễ lấy như vậy...” Tiệu Trường Quân trợn mắt há miệng.

“Nhiều quá đi mất, nhiều quá...” Giả Thế Nam lẩm bẩm. “Ôi vãi...” Tống Tử Hào nuốt nước bọt cái ực, nhưng văn hóa trong bụng quá thiếu thốn, chỉ có mấy chữ này có thể thể hiện được sự khiếp sợ và bất ngờ của hắn lúc

này.

“Tổng cộng...” Cô giáo của phòng hành chính tổng hợp bấm máy tính một lát: “Chín ngàn tám trăm tám mươi điểm. Các ngươi định chia thế nào?”

Nói rồi lấy ra sáu chiếc thẻ cống hiến trắng. Cô giáo này rất hài lòng.

Kết quả kết toán cuối cùng còn nhiều hơn mấy trăm điểm nữa so với tính toán trước đó của Lý Thành Long.

Mấy học sinh này đều nộp lên phần lớn những dược liệu quý hiếm mà những học sinh trước khó mà tìm được, tự nhiên có thêm được mấy trăm điểm.

€ó vài loại dược liệu thậm chí không còn hàng tồn kho trong trường nữa. “Chia đều là được ạ, cảm ơn cô.” Tả Tiểu Đa bình tĩnh nói.

Cô giáo trung niên của phòng hành chính tổng hợp chợt ngạc nhiên nhìn hắn, chia đều hả?

Đội ngũ dùng phương thức phân phối bình quân như vậy giờ đã rất hiếm thấy.

“Sáu người, mỗi người một ngàn sáu trăm bốn mươi điểm, bảy mươi điểm còn dư lại thì chúng ta đợi cộng điểm cống hiến lần sau rồi chia tiếp ạ.”

Tả Tiểu Đa đáp chắc nịch.

“Được” Cô giáo trung niên quẹt thẻ, quẹt bốn chiếc một ngàn sáu trăm bốn mươi điểm, sau đó lại lấy ra một chiếc thẻ khác, quẹt bảy mươi điểm vào, quẹt xong mới nhíu mày nói: “Tấm thẻ còn lại này coi như các ngươi sở hữu chung, cứ đặt ở phòng


hành chính tổng hợp đi, ừm, dư bảy mươi điểm... Ý?I”

Cô giáo lại chộp lấy máy tính, gõ lạch cạch một lát, ngẩng đầu lên tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Tả Tiểu Đa đúng không? Thầy dạy toán của ngươi là ai đấy?”

Xung quanh vang lên những tiếng cười khúc khích. Tân Phương Dương mặt đen như đít nồi.

Không có gì bất ngờ, Tả Tiểu Đa thiên chân vô tà đáp: “Thầy ta là Tân Phương Dương ạ, có gì sai hả cô?”

Cô giáo trung niên đẩy kính, nhìn Tân Phương Dương: “Thầy Tân này, hình như thầy dạy hơi lệch môn rồi đấy.”

Tân Phương Dương đầu đầy sọc đen.

“Điểm còn dư có bốn mươi thôi, học sinh của thầy học toán không ổn lắm.”

Cô giáo quẹt một cái, lại trừ đi ba mươi điểm, lúc này mới coi như xong chuyện. Vẫn còn căn nhăn: “Thầy Tân à, cho dù là võ tu cũng phải biến tính toán chứ. Mấy cái này đều phải dạy đi, nếu không sau này ra ngoài xã hội lại thiệt thòi cho mà xem.”

Tân Phương Dương môi run run, gượng gạo nói: “Vâng, sẽ dạy, đợi sau đấy dạy.”

Thầm nghĩ, Tả Tiểu Đa mà ra xã hội thua thiệt ấy hả?

Chuyện này không thể xảy ra được đâu...

Tên này không hưởng sái người khác thái quá... người ta còn phải vỗ tay vì may mắn ấy chứ.

Nhưng sau đấy mình chắc chắn phải dạy hắn cho tốt mới được. Ừm, tính toán, số học.

Lệch môn!

Ta cho ngươi lệch môn này!


Tân Phương Dương nghiến răng nghiến lợi, mặt đen sì mang cả đám học sinh trở về lớp.

“Giờ mọi người có thể tự dùng điểm cống hiến cả nhân đến chỗ mình muốn để đổi điểm rồi”

Còn chưa dứt lời, Tân Phương Dương đã thuận tay đập Tả Tiểu Đa lăn vào phòng học: “Ta đến phòng hiệu trưởng, trở về sẽ dạy toán cho ngươi tử tế, chúng ta tính sổ”

Tả Tiểu Đa ngơ ngác ngồi dậy từ dưới đất, ủa sao đánh ta?

Ta làm gì thầy đâu... Thầy dạy học sinh không tốt, bị người ta nói thẹn quá hóa giận xong giận chó đánh mèo hả? Tả Tiểu Đa trong lòng không phục, ba mươi điểm đã không ăn gian được rồi lại còn bị đánh chứ. Ta biết tìm ai nói lý bây giờ?

Tân Phương Dương đã vội vã rời đỉ.

Bất kể thế nào, sáu học sinh tử vong cũng là một chuyện lớn, nhất định phải báo cáo lại với hiệu trưởng.

Tân Phương Dương cũng chắc chắn phải bước qua cửa ải này.

Trong phòng hiệu trưởng, Thẩm Ngọc Thư và phụ huynh của năm gia đình đều đang chờ đợi.

Đã có điện thoại báo tin dữ từ lâu, cơn cuồng loạn ban đầu cũng đã qua đi, chỉ còn chờ di hài của con em mình trở về.

Mỗi phụ huynh ở đây đều đỏ hoe cả mắt. Có vài người còn hối hận đấm ngực giậm chân. “Biết vậy đã không để chúng nó đi rồi...” Có mấy người hối hận xanh cả ruột.

Tân Phương Dương đẩy cửa bước vào, hơn mười đôi mắt đỏ hoe đều vồ lấy hắn như sói đói.

Bình Luận (0)
Comment