Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 277

“Ta nghỉ rằng tên Tả Tiểu Đa kia thi triển nguyền rủa. Mà Tân Phương Dương đánh gấy chân con chúng ta là đã mưu tính từ trước. Hai tên đó chính là đầu sỏ tội lỗi.”

“Xong việc còn muốn chúng ta gọi điện báo cho hắn? Sao chúng ta phải báo cho hắn? Hản vốn là thầy giáo dẫn đội, con chúng ta là học sinh Nhị Trung, đến trường vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn cần phải báo cáo sao?”

“Lẽ nào mỗi tối chúng ta còn phải gọi điện thoại cho thầy cô trong trường bảo ngày mai con chúng ta đi học sao? Đúng là hoang đường.”

“Từ xưa đến nay làm gì có đạo lý đấy.” Một đám phụ huynh nghe Thẩm Ngọc Thư nói bỗng có cảm giác rất là có lý.

Ở trên bục cao cách cổng trường một trăm trượng, Tân Phương Dung đang ngồi bắt chéo chân, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người nhà ở cổng trường, trong lòng ầm thầm thở dài.

Bởi vì tu vi của hắn, những lời mà người này nói hắn đều nghe thấy rõ ràng. Hắn rất hiểu, các phụ huynh có phản ứng như vậy thực sự là rất bình thường. Con của ai mà không phải là bảo bối chứ?

Một khi con cái gặp điều bất trắc mà qua đời người làm cha mẹ sao có thể không đau lòng? Không buồn cho được?

Vì vậy mà sinh ra phẫn nộ và thương tâm, thậm chí giận cá chém thớt cũng có thể hiểu được.

Nhưng mà...hiện tại tất cả mọi đều phải đối mặt với một thế giới tàn khốc như vậy, sống chết trong chớp mắt, loáng một cái là tồn vong, thực sự chỉ là việc xảy ra trong vài hơi thở.

Nếu đã chọn con đường võ tu này, quãng đời còn lại sau này chính là phải đồng hành với thời khắc sinh tử!


Nhưng việc không nên làm và nên làm ta đều đã làm hết rồi, vẫn không thể vãn hồi được tai ách chết người của đứa trẻ đó, hơn nữa thực sự là bất lực rồi!

Nhưng với sự việc này, cũng chỉ là trút giận lên người ta mà thôi, còn muốn trút giận lên người của Tả Tiểu Đa, tính khí của Trầm Ngọc Thư ngươi có phải quá nóng nảy rồi không?!

Xoạt, La Liệt lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Như thế nào rồi?”

“Chắc chăn có chút khó chịu.”

“Quen với chuyện này là tốt rồi.”

“Ừm, trước đây ta vẫn luôn phụ trách lớp Võ Sĩ, còn thật sự chưa tiếp xúc với những việc như vậy.”

“Này, mỗi năm đều có những chuyện như vậy, có lúc nhiều thì là tháng nào cũng xảy ra vài lần, đã quen rồi thì sẽ thấy cũng bình thường thôi.”

“Chúng ta cũng hi vọng mỗi đứa trẻ đều được sống một cách khỏe mạnh. Rèn luyện là để bồi dưỡng năng lực đối mặt với sự sống chết của bọn họ. Nếu đã đối mặt với mối nguy sinh tử, vậy thì có điều bất trắc là rất bình thường.”

“Các học sinh sau khi tốt nghiệp, nếu ở lại Thành Phượng Hoàng, sự an toàn vẫn cao hơn một chút. Nhưng những người quyết chí thể đền ơn bảo vệ đại lục, trong số mười người đi Nhật Nguyệt Quan, có một người có thể sống thì đã rất tốt rồi.”

Tân Phương Dương châm biếm nói: “Nói cách khác, người đàn ông tốt càng mang trong lòng tình yêu mạnh mẽ với nước nhà thì chết lại càng nhanh? Làm sao có thể thấu hiểu được? Còn kẻ càng tham sống sợ chết, vô tích sự không hề có tâm huyết, là càng có thể sống được lâu?”

La Liệt thở dài.

Rất muốn phản bác.

Nhưng mà, sự thật chính là như thế.

La Liệt nói: “Trên thế giới này, bởi vì ngoại cảnh mà đã tạo thành quy luật như vậy, chúng ta không làm sao được, thương vong xảy ra do chính học sinh làm mà dẫn đến cái chết lại càng không có biện pháp... còn có các phụ huynh cưng con mà khiến cho giận cá chém thớt giống như vậy, cũng không có cách nào cả, suy cho cùng thì người có tâm tình giống nhau dễ thông cảm với nhau.”

Tân Phương Dương vô cùng hứng thú nói: “Lúc trước, phụ huynh và thầy giáo đã xử lý như thế nào vậy?”

“Không thể xử lý được.Vừa nấy ta có đề cập đến, tiền đề của loại tình hình này là chịu ảnh hưởng bởi ngoại cảnh của hiện tại, chứ không phải là thời đại khoa học công nghệ hòa bình trước đây, xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ có thể tạm xử lý qua loa.”


“Nếu như nhà này vẫn còn con cái đi học trường Võ, trường học sẽ cho đãi ngộ là miễn học phí. Nhưng bình thường thì những gia đình như vậy, cho dù vẫn còn con cái cũng sẽ không cho đi học trường võ, hoặc là sẽ không cho

đi học trường võ này.”

“Nhưng trong khoảng thời gian tiếp theo ngươi phải cẩn thận hơn, năng lực của Thẩm Ngọc Thư không hề nhỏ, hôm nay xem biểu hiện của hắn nhất định là muốn đối phó ngươi rồi.”

Tân Phương Dương yên lặng gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.”

“Trước đây cũng có sự việc thầy cô giáo bị phụ huynh trả thù, nghe nói, đã có thầy cô giáo vì bảo vệ học sinh, vốn bản thân đã bị thương nặng còn nằm ở trên giường... nhưng bởi vì cái chết của con mình mà phụ huynh căm phẫn lao. đến nhà vị thầy cô giáo đó để giết cả nhà của thầy cô giáo đó...”. truyện teen hay

“Loại chuyện này cũng chẳng lạ lùng gì.”

La Liệt thở dài.

Tân Phương Dương lấy làm lạ: “Còn có chuyện như vậy sao?”

“Không chỉ có, mà là có rất nhiều chuyện như vậy.”

La Liệu võ võ vào vai Tân Phương Dương: “Bây giờ trên thế giới này đã như vậy, lại có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ? Ta nói cho nghe ngươi chuyện này, mục đích chính vẫn là để cho ngươi có sự chuẩn bị, cẩn thận hơn.”

Tâm mắt của Tân Phương Dương sâu xa: “Ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.”

Tầm mắt của hẳn xa vời, ý tứ hàm xúc không thể giải thích được: “Thảo nào, Thẩm Ngọc Thư mới hỏi đến người nhà của, con trai, vợ... ha ha... hắn có khá nhiều ý tưởng.”


“Đi thôi, đi uống rượu đi.”

“Thôi không đi nữa." Tân Phương Dương nói: “Những học sinh khác của ta đều đang ở ở trong tháp thu luyện, ta phải xem bọn họ đi ra.”

“Ta biết rồi.” La Liệt đi rồi, trước khi đi còn lại ném lại một câu: “Gần đây, không nên ra khỏi trường học.”

Tân Phương Dương ngồi yên lặng mà không trả lời.

Lúc Tả Tiểu Đa đi vào phòng trọng lực gấp năm đã là bốn giờ chiều rồi.

Nếu đã có nhiều điểm cống hiến trong tay, Tả lão đại là người giàu có, dứt khoát dùng điểm cống hiến đổi hai giờ. Thử tỉ lệ trước.

Chẳng qua là hai mươi điểm thôi, chuyện nhỏ!

Cửa phòng trọng lực mở ra, Tả Tiểu Đa hùng dũng oai phong bước vào.

Phòng trọng lực, ta đến đây!

Mục Yên Yên đã từng nhắc hắn những vấn đề liên quan đến phòng trọng lực; Tả Tiểu Niệm và Hà Viên Nguyệt cũng từng nhắc, Tân Phương Dương cũng từng nhắc đến không biết bao nhiều lần, vì như vậy nên Tả Tiểu Đa đã thèm muốn nơi tu luyện này rất lâu rồi.

Bình Luận (0)
Comment