Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 302

So với sự ngô nghê của Tả Tiểu Đa thì Tả Tiểu Niệm lại hiểu được nhiều hơn một chút, nhưng vẫn như. ngắm hoa trong sương, cái hiểu cái không, cũng chỉ biết là phương pháp này cực kỳ tà ác, lại còn xấu hổ muốn chết, cũng không có khái niệm cụ thể trực quan gì.

Mà Lam Thư, Hà Viên Nguyệt và Mục Yên Yên đều rất giận dữ.

Tân Phương Dương cũng đầy vẻ phẫn nộ.

Nếu gia tộc Mộng Thị thật sự định làm như vậy thì đúng là thiên lý khó dung, chết không đáng tiếc.

"Nếu nhà họ Mộng, Mộng Trãm Thiên... thật sự có ý định ấy, vậy tất nhiên Mộng Trầm Ngư phải biết rõ. mọi chuyện. Lúc sử dụng phương pháp này, người thụ 'thuật cần hoàn toàn tỉnh táo và phải phối hợp”

Hà Viên Nguyệt nhìn Mục Yên Yên, ngụ ý không cần nói cũng biết.

Sắc mặt Mục Yên Yên càng thêm khó coi, thậm chí còn có phần trắng bệch, nói: “Có thể, đúng vậy”

Nàng nghĩ đến bắt đầu từ năm nay, Mộng Trầm Ngư nghĩ hết biện pháp thậm chí không từ thủ đoạn tác hợp Tả Tiểu Niệm và Mộng Trầm Thiên. Còn nghĩ đến, Mộng Trầm Ngư từng nhiều lăn yêu cầu muốn đến nhà Tả Tiểu Niệm chơi.

Nhưng Tả Tiểu Niệm đều từ chối.

Ngoài ra, Mộng Trầm Ngư còn mời mình và Tả Tiểu Niệm đến nhà họ Mộng rất nhiều lần... Nhưng trước nay mình không thích xã giao, mà Tả Tiểu Niệm đã sinh ra cảnh giác tự nhiên với Mộng Trầm Thiên, cho nên mãi không thực hiện được...

Còn có, trong khoảng thời gian này, Mộng Trầm Thiên kia hầu như mỗi ngày đều đến cao ốc Trầm Ngư...

Và những lời Tả Tiểu Niệm nói đêm qua.

Một chữ "giả" ấy vẫn vang vọng bên tai...


“Mộng Trầm Thiên chắc chắc không có tình cảm nam nữ chân chính đối với con...

Đây là trực giác của Tả Tiểu Niệm, vừa mới nói ra không được bao lâu.

Tất cả những dấu hiệu này đều hướng đến điều mà Hà Viên Nguyệt nhắc tới.

Nguyên m Di Hồn.

“Nếu tính toán của Mộng Trầm Thiên thành công... Sau khi Tiểu Niệm ngã xuống, sẽ do Mộng Trầm Ngư tiếp nhận lực lượng của Phượng Mạch Xung Hồn, Phượng Mạch Chỉ Lực có thể thừa nhận được hơn năm mươi phần trăm, thậm chí nhiều hơn, hay chính là tổng cộng hơn một nửa hoặc lớn hơn.

“Mà một nửa này chưa tính đến phần sẽ lao lên trời kia. Hai phần tăng thêm là sau khi phá hủy thế cân bằng, từ ba phần vốn do Ninh Khuynh Thành tiếp nhận đoạt được thêm hai phần."

Hà Viên Nguyệt nói: "Như vậy, phía Ninh Khuynh Thành tối đa chỉ có thể chiếm được một phần Phượng Mạch Chỉ Lực, cũng không có gì to tát cả. Từ đó tính ra được gia tộc Mộng Thị có thể độc chiếm năm phần Phượng Mạch Xung Hồn. Bốn phăn còn lại là thuộc vẽ Vu Minh."

“Nếu như... nếu như nhà họ Mộng và Vu Minh có quan hệ với nhau, thậm chí là người có địa vị được Vu Minh sắp xếp bên đại lục Tinh Hồn, vậy thì đồng nghĩa với việc Vu Minh đã độc chiếm được chín phần Phượng Mạch Chỉ Lực."

“Đây có thể coi như Phượng Mạch Chi Lực hoàn chỉnh, không có gì chênh lệch."

Hà Viên Nguyệt nói: "Đương nhiên đây là suy luận theo hướng xấu nhất, tối tăm nhất, ác liệt nhất.”

Mục Yên Yên nói: “Vậy phương hướng tốt hơn một chút thì sao?”

“Tốt hơn một chút cũng chỉ là lưỡng tình tương duyệt, Linh Niệm gả cho Mộng Trầm Thiên, Mộng gia trực tiếp nắm thiên tài Linh Niệm - người được chọn để thừa kế Phượng Mạch Chỉ Lực trong tay, đại khái có vậy mà thôi.”

Hà Viên Nguyệt nói: “Mục sư phụ cảm thấy thế. nào?"

Mục Yên Yên tỏ vẻ chán chường.

Phương hướng này chắc chắn không thể xảy ra được rồi.

Tổng hợp lại dấu vết trên tất cả các phương diện, tình thế đã rất rõ ràng.

Nhất là trước kia vừa từng xảy ra chuyện Mộng. Trâm Ngư không cứu Tả Tiểu Đa, kết hợp với thuyết Nguyên m Di Hồn, tất cả đều thuận lý thành chương, hiện rõ mồn một.

“Không thể để ở trạng thái đầy đủ, thần hoàn khí túc... Chí ít cũng phải để tâm thần dao động mới được. Nếu đương sự đang rơi vào trạng thái bi thương cực độ, nguyên thần phiêu diêu thì tỷ lệ thành công sẽ tăng lên gấp bội.”

Nếu Tả Tiểu Đa chết đi.

Tả Tiểu Niệm sẽ rơi vào trạng thái này trong một thời gian rất dài, thậm chí là rất nhiều năm sau.

Đây là kết quả tất yếu không cần phải suy nghĩ.


Mục Yên Yên ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, ánh mắt đau đớn khổ sở.

'Đứa bé lớn lên trong vòng tay mình... thoạt nhìn vô tâm vô phế, hấp ta hấp tấp, cô gái tóc ngần xinh đẹp, gọn gàng hoạt bát...

Lại gian ác đến vậy sao?

Đứa bé suốt ngày dựa vào Tả Tiểu Niệm làm nũng, mặt dày ÿ lại quấn quýt lấy Tả Tiểu Niệm, thật sự sẽ có suy nghĩ độc ác như vậy ư?

Tự tay đẩy Niệm sư tỷ thân yêu của nó vào vực sâu vạn kiếp bất phục?

Thậm chí bề ngoài còn tỏ thái độ yên tâm thoải mái? Biểu hiện tự nhiên đến vậy?

Cười nói tự nhiên, rạng rỡ như hoa như vậy?

Trong lòng Mục Yên Yên mâu thuẫn khó mà diễn tả được.

“Không còn sớm nữa, tất cả mọi người đều về nghỉ ngơi đi.”

Hà Viên Nguyệt ngồi trên xe lăn hơi cúi người: “Mấy chuyện đêm nay đã nói, xin nhờ cậy”

Mục Yên Yên và Tân Phương Dương tỏ vẻ nghiêm nghị, sắc mặt nặng nề, đồng thời đáp lễ: “Việc nên làm Chúng ta sẽ làm hết sức.”

...

Bước ra từ văn phòng của Hà Viên Nguyệt, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm vẫn còn ngơ ngác, những lời vừa rồi thực sự cũng chỉ nghe hiểu được hơn một nửa nhưng sầu lo trong lòng đã vơi đi rất nhiều.

Nhất là Tả Tiểu Đa.

Thậm chí lúc này hẳn còn tràn đầy hưng phấn.


Coi như đã có mục tiêu để cố gắng rồi.

Vốn trong lòng không hề chắc chắn với việc Tả Tiểu Niệm nên làm thế nào để vượt qua kiếp số lần này, thậm chí có thể nói là không hề có một phương hướng cố gắng nào hết, cũng chỉ đành đánh bậy đánh bạ thôi.

Tả Tiểu Đa vô kế khả thi trực tiếp gửi gắm mong muốn vào thiên hạ đại loạn, không ai quan tâm Tả Tiểu Niệm mới được.

Nhưng cứ mò mẫm phương hướng trong bóng đêm như vậy, trong lòng lại không hề năm chắc.

Ai biết mình tìm đúng đường hay là tìm sai đây?

Nếu đúng thì tốt, nhưng lỡ sai thì sao? Vậy chẳng phải là họa vô đơn chí hay sao? Đến một mối sinh cơ mờ mịt cũng phá hỏng mất rồi?

Nhưng bây giờ, Tả Tiểu Đa thật sự cảm nhận được sự nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Có phương hướng rồi!

Phượng Mạch Xung Hồn!

Phượng Mạch!

Chỉ cần giải quyết tai họa ngầm là Phượng Mạch Xung Hồn, tất thảy đều vạn sự đại cát.

Vu Minh, tập đoàn Mộng Thị, tập đoàn Ninh Thị gì đó rất khó làm là một chuyện, có thế nói đây là đối tượng còn khó làm hơn lên trời nữa. Nhưng ít nhất đã biết mục tiêu cần hướng đến.

Bình Luận (0)
Comment