Lời còn chưa dứt, người đã vọt lên không trung. Áo choàng đen soạt một tiếng vang lên trong bầu trời đêm rồi biến mất.
“Lại còn thay đổi mấy hướng mới đi chứ..."
Thư kí chợt thấy oan ức muốn chết: “Đây là không muốn cho ta biết hẳn đi hướng nào đây mà... Có thư kí nào khổ như ta không cơ chứ?”
Tưởng Trường Bân bay thẳng lên cao rồi mới lướt nhanh đi, bay đến gần núi Phượng Vĩ, xác nhận tình hình đại hỏa thiêu sơn. Sau đó lập tức chuyển hướng đến thành An Thái, lại tùy tiện chui vào một thôn trang giữa đường. Rồi lập tức thay đổi dáng vẻ tướng mạo, dán sát mặt đất lui vào rừng núi, lại đi về phía thành Nam Kế.
Ông đây gọi điện thoại không mượn được ai thì ta tự mình đến cửa đồi người vậy.
Đội Long Huyết, lần này mà không đưa người cho ta, ông đây sẽ lấy thân phận ra múa thoát y trước cửa cục Tinh Thuẫn. Ừm, đường đưởng là cục trưởng Tinh 'Thuẫn múa thoát y trước cửa tổng cục Tinh Thuẫn, xem cuối cùng ai mất mặt hơn.
Chỉ căn các người không sợ mất mặt, ông đây sẽ dứt khoát đi ra.
Dù sao ông cũng chỉ có một mình, ta nào sợ ai.
...
Sáng sớm hôm sau.
Tả Tiểu Đa ăn xong trước một tiếng, nhanh như. chớp phóng ra khỏi cửa nhà, vội vã đến trường.
"Trực tiếp tìm đến ký túc của Tân Phương Dương, đập cửa rầm rầm.
“Cái gì đấy?"
Tần Phương Dương không kiên nhẫn đẩy cửa ra. Tối qua thức đến tận bốn rưỡi đấy, thằng nhóc này biết không hả?
“Chuyện là, tinh thần lực của ta không đủ.”
Tả Tiểu Đa lấy ngọc giản tổng cương về Vọng Khí Thuật mà Hà Viên Nguyệt bảo Lam Thư đưa cho hắn, cười như hoa nở: “Thầy Tăn, phiền thăy đổ hết nội dung trong cái này vào đầu ta đi.”
Ngọc giản này là Hà Viên Nguyệt đặc biệt dặn dò. Lam Thư chế tác, vốn định chờ Tả Tiểu Đa tu luyện đến Thai Tức cảnh, rồi mới dẫn vào thần thức học tập. Nhưng giờ Tả Tiểu Đa không đợi được nữa, dù biết nội dung của ngọc giản này không hẽ ít, nhưng trước đây đã từng được chú Nam từng quán đỉnh Viêm Dương Chân Kinh cho mình nên chắc cũng không sao, đơn giản thôi mà ha.
Đến Thai Tức hả?
Sao mà mình chờ nổi chứ.
Bên cạnh Tả Tiểu Đa có cao thủ như Tân Phương Dương, dùng rồi không phí, không dùng mới phí, cho nên Tả Tiểu Đa bèn tìm đến Tân Phương Dương.
"!!!"
Tần Phương Dương trợn trừng mắt.
Trời ơi cái thẳng này.
Đổ vào đầu ngươi?
Nó là thuật quán đỉnh đó trời!
Không phải là thủ đoạn có thế tùy tiện dùng được. đâu!!!
Thật ra ta biết trò này đó nhưng thẳng nhóc như. ngươi cũng chỉ là một Võ Sư nhỏ nhoi thôi. Ông đây quán đỉnh cho ngươi nhỡ mà ngươi chịu không nổi một cái, đầu nổ tung rồi tỉ tỉ thứ sau đó. Đầu xuôi đuôi lọt thì còn may, chứ ngộ nhỡ mà đập ngươi ngụ luôn thì biết làm sao hả...
Ta biết làm thế nào bây giờ?!
“Nhanh nào thầy ơi, giờ không phải lúc để do dự đâu.” Tả Tiểu Đa cầm ngọc giản, không biết sống chết mà cứ thúc giục.
Tần Phương Dương cạn lời: "Thắng nhóc vô sỉ, kiến thức nông cạn như ngươi có biết chỗ khó lẫn nguy hiểm trong này không hả? Ngọc giản này phải đến Thai Tức cảnh mới sử dụng được, quán đỉnh cũng ít nhất phải có tu vi Thai Tức cảnh mới làm được... Bây giờ ngươi còn kém tận hai đại cảnh giới, ta quán đỉnh cho ngươi thế nào được?”
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ khinh bỉ: “Nếu mà thầy không được thì cứ nói không được đi, lại còn lừa ta chứ. Ta từng bị quán đỉnh một lần rồi, ta còn không biết nguyên do trong đó chắc?”
“Hả? Từng quán đỉnh rồi?"
Tân Phương Dương trợn tròn mắt: "Ai quán đỉnh cho ngươi?”
Ủa gì vậy, thành Phượng Hoàng còn có bậc đại năng thế này luôn hả? Quán đỉnh cho một Võ Sư? Mà lại không xảy ra chuyện gì?
Dù sao Tân Phương Dương cũng cảm thấy chắc chắn mình không làm được.
Tả Tiểu Đa hơi do dự, nói: “Là một chú họ Nam á, người ta đánh choáng ta xong quán đỉnh luôn. Haiz. giờ nghĩ lại vẫn thấy tức.”
Nhớ tới hôm đó mình muốn nói mà lại bị ngắt lời xong đánh ngất luôn. Sau khi tỉnh lại, nỗi phiền muộn khi chẳng thấy người không biết xả vào đâu.
Nếu chú Nam còn ở đây, chắc lấy thực lực của hắn cũng đủ làm mọi người kinh sợ rồi nhỉ?
Vậy chẳng phải là muốn giết ai thì giết, đâu còn lắm chuyện phiền toái như hôm nay chứ?
Tân Phương Dương càng giật mình hơn: “Đánh ngất rồi quán đỉnh? Ôi trời! Sao ngươi không lên trời luôn đi?”
Làm người tu hành cao thâm, hắn hiểu sâu sắc về quan hệ lợi hại trong đó, quán đỉnh là do đương sự mở rộng tất cả thăn thức, toàn thân phối hợp. Chênh lệch độ khó so với đánh ngất rồi quán đỉnh không phải lớn bình thường đâu.
Không, hai chuyện này không thể tồn tại phép so sánh được, nói là hơn kém như trời với đất còn chẳng đủ hình dung ấy chứ.
Chú Nam này...
Hửm?
Chú Nam...
Tân Phương Dương đột nhiên nhớ tới tiểu phi đao kỳ lạ hôm đó mình nhìn thấy, ánh mắt nhìn Tả Tiểu Đa cũng trở nên cổ quái.
Thảo nào...
“Ngươi đã quán đỉnh một lần rồi, vậy thì thần thức chỉ hải của ngươi chắc cũng đã mở ra.”
Tần Phương Dương gật đầu: “Vậy không còn trở ngại gì nữa, có thể trực tiếp truyền dẫn nội dung trong ngọc giản rồi.”
Trong lòng còn bổ sung thêm một câu: Hơn nữa lần trước đã tiến hành quán đỉnh trong trạng thái hôn mê, vậy thì chắc chẳn càng không có vấn đề gì. Ta đoán lúc người đó quán đỉnh cho ngươi còn đặt thêm một tầng bảo hộ nữa.
Nhưng... Tả Tiểu Đa này... lại quen biết được với bậc đại năng như vậy sao?
Đúng là... đúng là trâu bò quá đi.
Thật là một bước lên trời, không đơn giản chút nào.
Nghĩ đến đây lại không nhịn được, hỏi: “Chú Nam kia... có quan hệ gì với nhà ngươi thế?”
Tá Tiểu Đa ngẫm nghĩ hồi lâu, đáp: "Ờ chắc là chủ nợ của cha ta?”
Chủ nợ? Ôi đệt, chủ nợ gì trâu bò ghê vậy!
Tần Phương Dương suýt nữa thì chửi thề ra tiếng. Cả đại lục ai dám thiếu nợ vị kia? Đúng là...
Thôi không muốn nói thì đừng có nói.
“Còn không mau lăn lại đây”
Tân Phương Dương tức giận quát mắng, thuận tay vỗ Tả Tiểu Đa vào cửa, trực tiếp đánh hẳn quỳ luôn.
Tả Tiểu Đa sờ gáy, cực kỳ buồn phiền.
Thầy vui cũng đánh mà không vui cũng đánh, buồn bực cũng đánh mà phấn khởi cũng đánh luôn Giờ ta nhìn ngươi vỗ gáy ta mà cảm giác sắp thành thạo như siêu sao bóng rổ đập bóng luôn rồi á...
Thới quen này có thể sửa đổi không vậy.
Tiểu Đa đại nhân giờ đây đã là nhân vật số một của thành Phượng Hoàng rồi đấy nhé.
“Khoanh chân ngồi vững, ngũ tâm hướng thiên.” Tần Phương Dương đen mặt.
"“Ẹc... vâng..." Tả Tiểu Đa hỏi: “Ngũ tâm hướng thiên? Ngũ tâm nào ạ?”
“Bốp!”
“Lòng bàn tay là một tâm đúng không?”
“Bốp!"
“Gan bàn chân có phải một tâm không?”
“Bốp!"
“Làm đi!”