Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 311

“Cho dù trình độ Vọng Khí Sĩ của hai bên nhìn từ bên ngoài cũng chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng cũng là âm dương đối lập nhau, xử lý nhau giống như kẻ thù không đội trời chung. Nhưng mà... Nguồn gốc của hai gia tộc này từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trên mặt đất.”

“Cho dù bề ngoài lộ ra vẻ đối nghịch nhau nhưng phân tích kỹ càng xu thế mạch lạc địa mạch thì lại là âm dương bổ sung cho nhau."

“Nói cách khác, chính bởi vì âm dương lưu chuyển của hai gia tộc này tuần hoàn với nhau, hình thành uy năng lặp đi lặp lại không dứt, vẫn luôn áp chế Phượng Mạch, thảo nào Phượng Hoàng này không thể bay lên được! Với sự tồn tại của m Dương Liên Hoàn trận này thì cho dù có thêm tám mươi nghìn năm nữa, Phượng Hoàng cũng tuyệt đối không thể bay lên!'

Tân Phương Dương nghe như hiểu như không nói: "Vậy là có ý gì?"

"Ý tứ rất rõ ràng.”

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa lạnh lùng: “Chỉ cần hai nhà này còn ở đây, cục diện này không bị phá bỏ, thì Phượng Mạch sẽ mãi mãi bị đóng đinh, đương nhiên Phượng Mạch Xung Hồn cũng sẽ không còn bất cứ hy vọng thành công nào, chỉ có một con đường chết.”

“Cho dù bày mưu tính kế nhiều hơn nữa cũng không giải quyết được vấn đề vì đã bị đồn vào ngõ cụt, ngay cả khi hiên tại có nhiều Hỏa Long trợ giúp hơn nữa cũng không được."

Thần sắc trong mắt của Tả Tiểu Đa càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, một ngọn lửa điên cuồng lặng lẽ sinh sôi bùng cháy trong đáy mắt của hẳn.

“Ngươi nói thẳng đi, có cách nào để ứng phó không?”


“Biện pháp rất đơn giản. Chỉ cần loại bỏ hai vị trí này, tốt nhất là dỡ toàn bộ nền móng lên thì trận phát sẽ tự bị phá bỏ.”

Tân Phương Dương nghe thấy vậy thì cười khổ.

Quả nhiên là biện pháp đơn giản, đơn giản đến khắc nghiệt, hiệu quả nhanh chóng, nhưng việc này là tuyệt đối không thể nào.

Tả Tiểu Đa ngươi nghĩ đây là ăn bánh bao hả?

Cắn một cái là hết sao?

Chưa nói đến việc mộ phần tổ tiên gia tộc Ninh Thị liên quan đến vận mệnh phong thủy tổ tiên, động một tí cũng chính là đại thù sống chết không đội trời chung; Chỉ riêng tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị cũng đã chiếm diện tích cực kỳ lớn, bên trong có rất nhiều nhân viên, tổng cộng cũng hơn trăm nghìn người đang làm việc tại đó!

Hơn trăm nghìn người chính là hơn trăm nghìn gia đình!

Hơn nữa đấy còn là một trụ sở chính!

Trực tiếp lật đổ?

Đấy là một việc tuyệt đối không thể làm được!

Sức mạnh của đồng tiền to lớn như vậy đó!

Có lẽ khi đối diện trực tiếp với một đống tiền giấy thì tất dễ đối phó, nhưng một khi nó đã hóa thành tòa nhà đồ sộ cao chọc trời hoặc là một kiến trúc nổi tiếng rong khu vực, nếu muốn phá bỏ... Cho dù là chủ của một nước cũng chưa chắc có thể động chạm được!

Bởi vì việc này có liên quan đến việc làm và sinh kế của hàng triệu người!

Nếu như tính toán trên mạng lưới làm ăn của cả nước thì độ ảnh hưởng còn tăng theo cấp số nhân!

Nhìn đơn giản có thế chỉ là một tập đoàn nhưng số người thật sự có thể trực tiếp hoặc gián tiếp bị ảnh hưởng đến sợ rằng sẽ là một con số vô cùng khủng khiếp!

“Còn biện pháp nào khác không?”


Tân Phương Dương bất lực mỉm cười, nói đến biện pháp khác thì bản thân hẳn cũng có, chính là liều lĩnh cưỡng chế ra tay đối với tổng bộ tập đoàn Mộng Thị, ngang ngược phá hủy bằng vũ lực.

Nhưng loại biện pháp này có hai vấn đề đáng lo ngại, đầu tiên là chiến lực thuộc quyền tập đoàn Mộng Thị nhất định sẽ không ngồi yên không quan tâm đ ến, tất nhiên sẽ tích cực phản công, thứ hai là cho dù hẳn thật sự có năng lực thông thiên triệt địa, thậm chí là vô cùng nỗ lực nhổ tòa nhà này ném đi giống như nhổ củ cải....

Nhưng vì vậy mà sinh ra thương vong vô tội vạ không cách nào khống chế được, sinh kế của mọi người sẽ bị mất đi không cách nào dự đoán trước.

Phần thiệt hại đó, phăn trách nhiệm đó, nhiều. mạng người vô tội như vậy, Tân Phương Dương tự thấy mình không thể gánh vác nối!

Đây chính là sự bế tắc có giới hạn!

Nếu như hắn chỉ là một tên ma đầu vô pháp vô thiên không kiêng nể gì thì ngược lại sẽ không cần suy xét những thứ này.

Sao Tả Tiểu Đa không biết biện pháp này không thể thực hiện được chứ, nghe thấy vậy một tia lửa lóe lên trong mắt, nói: "Có biện pháp khác.”

“Biện pháp gì? Nếu như có thể thì ta sẽ để ngươi nắm quyền chủ đạo.”

"Biện pháp ta muốn nói đến chính là cách thức. Thuật Vọng Khí mà thành, bắt tay làm từ con sông Văn Thủy này trực tiếp xuyên vào trong thành phố!"

Tả Tiểu Đa vung tay chỉ chỉ: “Chính là con sông Văn Thủy này giống như một chiếc đai ngọc đeo trên eo.”

“Con sông này? Bắt đầu từ con sông này?”


Tả Tiểu Đa gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là bắt đầu từ con sông này."

“Con sông này, dòng nước từ tây sang đông vẫn mãi êm dịu như vậy, từ trước đến nay chưa từng xảy ra lũ lụt, cho dù là trên trời giáng xuống mưa như thác đổ thì con sông này cũng không hề có sự thay đổi. Mặt sông đủ rộng, ở dưới là cát trắng sâu hơn trắm trượng, có thể nói là sông mẹ của thành Phượng Hoàng, đến tận bây giờ toàn bộ người bên trong thành đều đang uống nước của con sông này”

“Thậm chí dòng nước bên trong hai hồ ở trong thành cũng bắt nguồn từ sông Văn Thúy.”

“Mà cũng nhờ con sông Văn Thủy này thành Phượng Hoàng mới trở thành một vùng đất sinh ra châu báu. Thậm chí sở dĩ có thể được nuôi dưỡng, thành công Phượng Mạch cũng vì có sự tồn tại của con sông này, tập hợp linh tú của sông núi liên kết với khí mạch đông tây.”

“Con sông này cũng có đầu nguồn. Đầu nguồn còn rất gần, chính là hồ Linh Châu trên núi ở phía Tây; Giống như một viên minh châu do ông trời làm rơi xuống từ trên trời. Suối nguồn dưới hồ sôi sục không bao giờ dừng lại.”

“Nhìn vào dòng sông lịch sử này, ngay cả khi toàn bộ khu vực Trung Nguyên vật lộn để sống vì hạn hán, thì thành Phượng

Hoàng vẫn mưa thuận gió hoà; Một triệu cánh đồng phì nhiêu vì được dẫn nước tưới tiêu từ sông Văn Thủy mà có sức sống bất tận... Thực ra tất cả mọi thứ chính là nhờ sự tồn tại của hồ Linh Châu."

“Nước sông xuân luôn chảy về đông, cũng chính là ý nghĩa tồn tại của thiên địa, nhận được xu thế vạn vật.”

Tân Phương Dương hoàn toàn mơ hồ, rõ ràng không biết Tả Tiểu Đa luyên thuyên giải thích nhiều như vậy, chủ ý là gì: “Vậy thì sao?”

Bình Luận (0)
Comment